Ông Xã Thần Bí

Chương 813



CHƯƠNG 813: KHÔNG THẤY RÕ ĐƯỢC MẶT CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG

“Đừng nói chuyện nữa, là anh.”

Lục Thanh Du nghe thấy giọng nói của người này, nhỏ giọng gọi anh ta: “Anh hai?”

Bùi Diệp Kỳ hơi buông lỏng cô ra, nhỏ giọng nói: “Có người đã đi vào nhà nghỉ này, có thể là vì chúng ta mà đến. Anh vừa mới liên lạc với người ở cục cảnh sát, nhưng mà để đề phòng vạn nhất, bây giờ chúng ta phải trốn thoát từ cửa sổ.”

Đầu óc vốn hơi choáng váng của Lục Thanh Du đã lập tức tỉnh táo lại.

Cô giật mình một cái, vội vàng mặc áo khoác vào.

Bởi vì tình huống gần đây rất đặc biệt, cho nên cô đi ngủ cũng chỉ cởi áo khoác, ngay cả áo ngủ cũng không thay, điều này cũng giúp cô dễ dàng chạy trốn trong trường hợp khẩn cấp.

Không biết là Bùi Diệp Kỳ lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, sau khi buộc lại rồi thì kêu Lục Thanh Du đi xuống trước.

Ở đây là lầu ba, Lục Thanh Du có chút sợ hãi, nhưng mà cô không muốn ngán chân của Bùi Diệp Kỳ, cô liền kiên trì trượt xuống theo sợi dây.

Bùi Diệp Kỳ thấy Lục Thanh Du nghe lời như thế, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Lúc tiếp đất, chân của cô vẫn còn đang run.

Đợi đến lúc Bùi Diệp Kỳ cũng đi xuống liền lôi kéo cô đi vào một cửa hàng tạp hóa ở bên cạnh, một người mua một ly cà phê.

Hai người bọn họ ngồi trong siêu thị uống cà phê, đúng lúc có thể nhìn thấy được ở phía đối diện có mấy chiếc xe cảnh sát đang dừng ở trước cửa nhà nghỉ.

Lục Thanh Du quay đầu nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ, thấy anh ta đang chăm chú nhìn chằm chằm vào phía đối diện, cũng không có ý muốn đi qua đó chạm mặt với cảnh sát.

Cảnh sát bước xuống xe chạy lên lầu, cũng không lâu lắm, có mấy người chạy ra từ bên trong.

Mấy người đó được trang bị đầy đủ, cả người đều được che rất kỹ càng, căn bản cũng không nhìn thấy rõ mặt, mà còn chạy rất nhanh.

Người ở phía sau cùng chậm hơn một chút cho nên đã bị cảnh sát bắt lại.

Trong đó có một người cảnh sát đứng ở trước xe nhìn dáo dác bốn phía, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Tiếp theo, Lục Thanh Du chỉ nghe thấy điện thoại di động của Bùi Diệp Kỳ vang lên.

“Anh ta đang gọi điện thoại cho anh hả?” Lục Thanh Du tò mò hỏi Bùi Diệp Kỳ.

“Ừ.”

Bùi Diệp Kỳ hờ hững lên tiếng, dừng một chút rồi mới nhận điện thoại.

Cũng không biết là người cảnh sát kia đã nói gì với Bùi Diệp Kỳ, cô nghe thấy Bùi Diệp Kỳ nói với điện thoại: “Bây giờ chúng tôi đã rất an toàn, ngày mai lại hẹn địa điểm để gặp nhau. Ừ, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, anh ta đứng dậy nói với Lục Thanh Du: “Đi thôi.”

Hai người bọn họ tạm thời tìm một khách sạn ở một đêm, ngày hôm sau liền đến cục cảnh sát.

Người đón tiếp bọn họ chính là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, nói chuyện cũng rất có trọng lượng.

“Anh Bùi.”

“Đội trưởng Phương.”

Bùi Diệp Kỳ chào hỏi với đội trưởng Phương, đội trưởng Phương liền dời ánh mắt lên trên người của Lục Thanh Du: “Cô gái này là?”

“Em gái của tôi, cáu kỉnh với người nhà cho nên chạy theo đến đây.”

Bùi Diệp Kỳ trả lời rất qua loa, thậm chí cũng không giới thiệu Lục Thanh Du cho đội trưởng Phương một chút, rõ ràng sẽ không nói cho bọn họ biết thân phận của Lục Thanh Du.

Nhưng mà bọn họ hiển nhiên cũng biết người có thể đi cùng với Bùi Diệp Kỳ, đương nhiên thân phận cũng sẽ không đơn giản.

“Vào trong rồi lại nói.”

Cũng may đội trưởng Phương cũng không phải là người lắm miệng, dẫn bọn họ đi vào phòng làm việc.

Đội trưởng Phương rót cho hai người bọn họ hai ly nước rồi ngồi xuống: “Tối ngày hôm qua đột ngột lại xảy ra chuyện, là do chúng tôi đã đề phòng không chu toàn, hai người không sao đó chứ?”

“Chúng tôi không sao, nhưng mà đội trưởng Phương phải xem xét kỹ những người cấp dưới của anh. Tôi không phải là một người lính, lúc đến đây thì cũng không có người nào khác biết, sau khi đến thành phố T ngoại trừ gặp mặt với anh thì tất cả hành tung của tôi đều được giữ bí mật, nửa đêm lại bị người ta đánh lén, không thể nào là người ở bên phía Cửu Gia đã để mắt tới tôi, rất có thể là chỗ anh có nội gián, biết tôi và anh đã từng gặp mặt nhau. Bên phía Cửu Gia cũng đã đoán được thân phận của tôi, cho nên mới có thể lựa chọn tập kích vào ban đêm.”

Tối ngày hôm qua anh ta và Lục Thanh Du ngồi ở siêu thị uống cà phê, anh ta đã nghĩ đến vấn đề này.

Thời gian anh ta đến rất ngắn, lại rất cẩn thận, trước đó đám người của Cửu Gia đã bị Bùi Dục Ngôn đuổi bắt một lần, bọn họ chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào cục cảnh sát, cộng với sự hỗ trợ bên phía Cảnh Thành gửi đến, không thể nào lại phóng mắt đến anh ta được.

Hai ngày trước anh ta và Bùi Minh Huyền đã nói chuyện điện thoại với nhau, sau đó sẽ có một đội tiếp viện ở bên ngoài đến

Đội trưởng Phương nghe thấy lời của anh ta, sắc mặt có chút khó coi, anh ta mấp máy môi, có chút xấu hổ mở miệng nói: “Được, tôi nhất định sẽ cẩn thận thanh tra người ở phía dưới, bây giờ mọi người đang ở đâu vậy?”

“Không cần đội trưởng Phương phải lo lắng chỗ ở cho chúng tôi.”

Lục Thanh Du kinh ngạc nhìn Bùi Diệp Kỳ một chút, lời nói của anh nghe có vẻ như là đang khách sáo, nhưng mà cẩn thận nghiền ngẫm lại thì có thể nghe được anh đang đề phòng đội trưởng Phương.

Đều là những người giả vờ hồ đồ, đội trưởng Phương làm bộ như không nghe được, khách khí tiễn hai người bọn họ đi.

Nơi mà Bùi Diệp Kỳ tìm lần này chính là một căn chung cư cao cấp.

Lục Thanh Du vừa bước vào cửa thì liền hỏi anh ta: “Anh không tin tưởng đội trưởng Phương hả?”

“Không phải.” Bùi Diệp Kỳ đóng cửa lại, vừa đi vào vừa nói: “Đội trưởng Phương là một người cảnh sát rất có trách nhiệm, nhưng mà ở bên phía Cửu Gia lại rất quen thuộc với đội trưởng Phương, quen biết với ông ta, chắc có lẽ là bây giờ bọn họ đang quan sát Cửu Gia, nếu như chúng ta để đội trưởng Phương sắp xếp chỗ ở, chắc chắn là những người kia sẽ tìm được chúng ta rất nhanh thôi.”

Lục Thanh Du mơ hồ gật nhẹ đầu: “Vậy… lúc nào thì chúng ta mới có thể gặp anh cả được?”

Bùi Diệp Kỳ dừng lại một chút, trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: “Vậy phải để xem khi nào anh ấy chủ động tìm đến cửa.”

Lục Thanh Du giật mình nhìn anh ta: “Thật hả?”

Nhưng mà Bùi Diệp Kỳ chỉ mang gương mặt khó đoán, cũng không nhiều lời với cô nữa.

Mới sáng sớm ngày hôm sau thì Bùi Diệp Kỳ liền đi ra ngoài.

Trongkhu nhà có siêu thị, có thể mua được vật dụng và nguyên liệu nấu ăn cần thiết hàng ngày, cô cũng không cần phải đi ra khỏi chung cư.

Mười giờ, cô bước xuống lầu đi siêu thị mua đồ.

Đồ vật hơi nhiều, cô xách có chút phí sức.

Cách đó không xa có một vóc dáng cao lớn chậm rãi đi đến gần, chờ đến lúc anh ta đi đến sau lưng của Lục Thanh Du giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Chào cô, có cần tôi giúp gì cho cô không?”

Nghe thấy âm thanh này, cả người của Lục Thanh Du liền sửng sốt. Cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt của cô là một người đàn ông không nhìn thấy rõ mặt, mặc bộ quần áo sạch sẽ, đội mũ và mang theo khẩu trang.

“Anh…” Cô mở miệng nói ra một chữ này, sau đó là vội vàng đổi giọng: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Người đàn ông nhận lấy đồ vật ở trong tay của cô, duy trì khoảng cách một bước đi theo sau lưng của cô.

Gặp phải người sống cùng một lầu ở cửa thang máy, bọn họ nhìn thấy người đàn ông sạch sẽ ở sau lưng của cô, có chút tò mò mà nói chuyện với nhau: “Trong chung cư của chúng ta từ lúc nào mà lại có một người đàn ông cao lớn như vậy chứ?”

“Không biết nữa, nhìn quần áo hình như không phải là người của chung cư chúng ta.”

“Lớn lên thật là cao, cũng ít gặp lắm.”

“Chắc có lẽ là người ở bên ngoài.”

Giọng nói của hai người bọn họ xa dần, Lục Thanh Du có chút lo lắng nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cho cô một ánh mắt trấn an!

Bước vào phòng, cô đóng cửa lại liền đưa tay lên tháo khẩu trang của người đàn ông ra, dưới lớp khẩu trang chính là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Lục Thanh Du lập tức đỏ cả vành mắt, méo miệng kêu một tiếng “Anh cả”, liền đưa tay muốn ôm anh.

Kết quả lại bị Bùi Dục Ngôn né tránh.

Sắc mặt của anh ta lạnh lùng nhìn Lục Thanh Du: “Sao em lại đến đây?”

Anh nhận được tin tức, biết là Bùi Diệp Kỳ đã đến đây, thế nhưng cũng không ngờ đến Lục Thanh Du cũng đi theo, hết sức làm liều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.