Ông Xã Thần Bí

Chương 83: Mặc cảm của xử nam



Hai người đàn ông ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của Tô Ánh Nguyệt thì đều sửng sốt.

Trần Minh Tân ném đồ trong tay đi, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Đi đến phòng khách, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm ở đó, nắm chặt cái xẻng trong tay, hai mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

Thịt Bò nhìn thấy Trần Minh Tân đến đây, bước đến bên chân anh ngửi ngửi.

Trần Minh Tân thấy cô như vậy, nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt cô: "Tô Ánh Nguyệt."

"Quần áo của tôi......" Tô Ánh Nguyệt mở mắt ra nhìn anh, nói bốn chữ này, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, vẻ mặt đời này không còn gì lưu luyến nữa.

Ánh mắt của Trần Minh Tân dời đến quần áo cô, lập tức nhìn thấy vết bẩn kia.

Phân của chó con là loại phân loãng, sau khi rơi lên người cô trực tiếp dính luôn, sau đó còn chảy xuống một chút, tạo thành một vết bẩn nhỏ.

Bùi Chính Thành đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này, rất không tốt bụng cười lên ha hả: "Ha ha, Tô Ánh Nguyệt, sao cô lại dọn phân chó lên trên người mình luôn thế......"

Cười xong lại lấy điện thoại ra: "Không được, tôi muốn chụp một tấm làm kỷ niệm......"

Nói xong lấy điện thoại ra muốn chụp cô.

Trần Minh Tân ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt, tuy có chút không thể chịu được, nhưng dù sao cũng là người gặp qua việc lớn, cứng rắn nhịn cảm giác muốn cười xuống, đá Bùi Chính Thành một cước: "Đến phòng bếp đi."

Nói xong còn uy hiếp trừng mắt liếc anh ta một cái.

Bùi Chính Thành lộ ra vẻ mặt đời không còn gì lưu luyến giống như Tô Ánh Nguyệt, đúng là có vợ bỏ bạn mà.

Đợi đến khi Bùi Chính Thành đi rồi, Trần Minh Tân mới nói với cô: "Đứng lên."

Tô Ánh Nguyệt mở mắt ra, từ từ đứng lên, nghĩ đến cái đống gì đó dính trên người mình, cô chỉ hận không thể chết đi.

Trần Minh Tân xé một chồng khăn giấy thật dày, lau thứ gì đó từ trên quần áo cô xuống, lại giành lấy cái xẻng trong tay cô tới, giọng nói bình tĩnh không dao động: "Tay chân vụng về."

Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng phản bác: "Động tác không thuần thục mà thôi."

Cô cũng chưa từng làm loại chuyện này, lần đầu tiên làm không tốt không phải rất bình thường sao.

Trần Minh Tân liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, ngồi xổm xuống dọn dẹp thứ kia, ai ngờ lại bị Tô Ánh Nguyệt giành lấy.

"Để tôi!" Cô ngồi xổm xuống đẩy anh qua một bên, xắn xắn tay áo, dọn dẹp sạch sẽ thứ dưới đất, lại đi tìm cây lau nhà, lau mặt đất lại mấy lần.

Sau đó, lập tức xách chuồng chó đến phòng đặc biệt sắp xếp cho Thịt Bò.

Trần Minh Tân nhìn một loạt động tác lưu loát của cô, vẻ mặt vặn vẹo, vừa xoay người chuẩn bị trở về phòng bếp, lại nhìn thấy Bùi Chính Thành không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào.

Tô Ánh Nguyệt còn đang ở trong phòng của Thịt Bò chưa đi ra, Bùi Chính Thành cũng nói thẳng: "Tôi cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư nào dọn phân đâu.”

Trần Minh Tân không nói lời nào.

Bùi Chính Thành còn nói: "Tối hôm qua cậu gấp gáp cứu người ra ngoài như vậy, là để người ta đến dọn phân chó giúp cậu sao?"

Hai người đã vào đến phòng bếp rồi, cuối cùng Trần Minh Tân cũng chịu lên tiếng: "Cậu hiểu gì chứ?"

"Đương nhiên tôi không hiểu." Bùi Chính Thành cười đến không có ý tốt: "Đối với một xử nam hai mươi bảy tuổi mới phá, tôi thật sự không hiểu."

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh xấu hổ: "Cái kia......"

Hai người cùng nhau quay đầu, liền nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt xấu hổ đứng ở cửa.

Trần Minh Tân sắc mặt tối sầm, nhếch môi, ra vẻ bình tĩnh: "Có chuyện gì sao?"

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong không khí đều là nhân tử xấu hổ bay tới bay lui: "Tôi không có quần áo......"

Cô nghe thấy gì nhỉ? Hai mươi bảy tuổi mới phá?

Tuổi để trên giấy kết hôn của Trần Minh Tân là hai mươi bảy!

Năm nay phá? Chẳng lẽ là với cô sao?

Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến đây thì mặt lập tức bắt đầu nóng lên, cô nghĩ cái gì vậy chứ.

"Đến phòng của tôi lấy một bộ mặc trước đi, buổi chiều sẽ đưa em về lấy quần áo."

Trần Minh Tân nói xong, lập tức giống như không có việc gì quay đầu, tiếp tục chuyện trong tay.

Tô Ánh Nguyệt chạy ra ngoài giống như trốn tránh.

Chỉ có Bùi Chính Thành đứng ở đó, mở miệng cũng không đúng, không mở miệng cũng không đúng.

Anh ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Trần Minh Tân, nhìn qua rất bình tĩnh.

Vào lúc anh ta thầm thấy may mắn, nghĩ rằng Trần Minh Tân sẽ không so đo, giọng nói lạnh lẽo nặng nề của Trần Minh Tân truyền đến: "Bùi Chính Thành, trên sổ đen của Ngọc Hoàng Cung, thêm cậu vào rồi."

"Đại ca, anh em nhiều năm như vậy rồi, cậu đừng có thế chứ......"

......

Tô Ánh Nguyệt một mạch chạy lên lầu, vào phòng của Trần Minh Tân.

Cô không tập trung đi vào phòng để đồ.

Những lời của Bùi Chính Thành khi nãy là thật sao?

Trần Minh Tân giữ mình trong sạch như thế ư?

Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ, Bùi Chính Thành vừa nhìn là biết đã quen Trần Minh Tân rất nhiều năm, tình cảm còn tốt, biết nhiều thế cũng bình thường.

Trong đầu lóe lên ánh sáng, cô cảm thấy hình như mình vừa biết một chuyện trọng đại gì đó.

Khó trách lúc cô nói kết hôn với Trần Minh Tân, anh lại đồng ý không chút do dự nào.

Đừng nói là mặc cảm của xử nam đó nhé? Còn chậm chạp mãi không làm thủ tục ly hôn với cô.

Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác mất một lúc, mới tìm một cái áo sơ mi không lớn lắm mặc lên, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Trong phòng khách, Bùi Chính Thành đã bị Trần Minh Tân đuổi ra khỏi phòng bếp, đang ngồi trên sô pha gặm táo.

Tô Ánh Nguyệt đi qua: "Bùi Chính Thành."

Bùi Chính Thành còn đang chìm đắm trong đau khổ vì vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung: "Đừng nói chuyện với tôi, tâm trạng tôi không tốt."

Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, cô hoàn toàn không thể khống chế tâm trạng tò mò rục rịch trong lòng, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, buột miệng nói: "Những gì anh nói là thật sao?"

Bùi Chính Thành hung dữ cắn một miếng táo, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô: "Nếu những gì tôi nói không phải là thật, cậu ta cũng sẽ không kéo tôi vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung."

Tô Ánh Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Bùi Chính Thành, rất không tốt bụng nở nụ cười: "Đáng lắm."

Ai bảo lúc trước anh ta còn cười nhạo cô.

Bùi Chính Thành ném hạt táo trong tay đi, che mặt thở dài: "Đời không còn gì để lưu luyến mà."

Tô Ánh Nguyệt có được câu trả lời chắc chắn của anh ta, đáy lòng không hiểu vì sao hiện lên chút mừng thầm, đứng dậy đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn.

Trần Minh Tân cởi áo khoác, dáng người cao lớn thẳng tắp, trong phòng bếp rộng rãi thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.

Anh cảm nhận thấy phía sau có người, nghe tiếng chân và hơi thở cũng biết là ai, lại nghĩ đến những lời Bùi Chính Thành nói khi nãy, đen mặt giả vờ không biết cô đi tới.

Tô Ánh Nguyệt vịn một tay lên khung cửa, nhìn một lát mới lên tiếng: "Cần tôi giúp không?"

Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn cô một cái, cô tựa vào khung cửa, trên người mặc áo sơ mi của anh, tuy cô đã buộc thắt lưng rồi, nhưng vẫn thấy rất lớn, biểu cảm trên mặt đơn thuần không gì sánh được, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ nhà bên vậy.

Chỉ là dáng vẻ của cô gái nhỏ nhà bên này có quá quyến rũ người khác rồi, đôi mắt long lanh như nước cứ mãi nhìn anh chằm chằm, khiến anh cảm thấy đầu quả tim có chút ngứa ngáy, giọng nói phát ra cũng khàn khàn: "Vào đi."

Tô Ánh Nguyệt đi vào rửa rau giúp anh, cô không ăn sáng, vốn đã có chút đói rồi, nhìn thấy dưa chuột anh đã cắt, vươn tay cầm một miếng bỏ vào miệng.

Lại không trùng hợp đúng lúc bị Trần Minh Tân nhìn thấy.

Nét mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút cứng đờ, chớp chớp mắt, vươn tay cầm thêm một miếng để bên miệng anh: "Vừa giòn vừa ngọt, rất tươi, anh nếm thử đi."

Sau khi vươn tay ra, cô mới cảm thấy hành động này không thích hợp lắm, quá mờ ám.

Đang muốn rụt tay về, Trần Minh Tân đã cúi đầu ăn rồi, đôi môi mang theo hơi ấm chạm vào ngón tay cô, không biết là cố ý hay vô tình, cô cảm thấy ngón tay của mình bị liếm một cái, cô mạnh mẽ rút tay về như bị điện giật.

Trần Minh Tân nhai hai cái mới lên tiếng: “Đúng là rất ngọt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.