Ông Xã Thần Bí

Chương 86: Chỉ hy vọng em không bị tổn thương



Xin cô Tô cứ tự nhiên.

Tô Ánh Nguyệt cắn môi, không thể nói rõ là tức cái gì: “Tổng Giám đốc Trần tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài trước.”

Tay cầm văn kiện của Trần Minh Tân hơi ngưng lại, sau đó chậm rãi nắm chặt.

Tổng Giám đốc Trần? Rất tốt!

Tô Ánh Nguyệt đứng lên chuẩn bị ra ngoài lại nghĩ đến lời anh nói với cô hàng xóm đó lúc ở cửa chung cư.

Đột nhiên quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân: “Tổng Giám đốc Trần quả là người hào phóng nhất mà tôi từng gặp, bị vợ đội nón xanh mà cũng có thể không sao cả.”

Trần Minh Tân lạnh lùng liếc cô một cái, ngữ khí có hơi âm trầm: “Em có thể thử đội cho tôi một cái nón xanh xem.”

Lời này của anh rất rõ ràng là anh cũng không tin tưởng lời cô hàng xóm đó.

Đáy lòng cô nảy lên một tia vui sướng lạ kỳ nhưng ngoài miệng lại nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi.”

“Trước khi giấy chứng nhận ly hôn chưa được làm xong thì chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp.”

Ánh mắt Trần Minh Tân khóa chặt trên người cô, ánh mắt sâu thẳm như một cơn lốc xoáy hút lấy hồn cô, khiến cô không thể di rời ánh mắt.

Tô Ánh Nguyệt có chút bối rối chuyển rời ánh mắt, đẩy cửa đi ra ngoài, không quên giúp anh đóng cửa lại.

Đợi sau khi tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, Trần Minh Tân mới vo “Giấy chứng nhận ly hôn” lại rồi tiện tay ném vào thùng rác.

Đưa tay day huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra gọi, giọng nói lạnh như băng: “Bùi Chính Thành, cậu vẫn nên đối xử thật tốt với người trong danh sách đen đi.”

Bùi Chính Thành đầu bên kia vừa nghe giọng anh liền biết đã xảy ra chuyện lớn: “Sao vậy? Cậu nói xem Tô Ánh Nguyệt có phản ứng gì xem nào.”

Trần Minh Tân lạnh mặt: “Gọi chị dâu!”

“Được được được, chị dâu.”

Sắc mặt Trần Minh Tân tốt hơn một chút nhưng vừa nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt anh lại đen xuống: “Cô ấy bảo tôi thay đổi thỏa thuận! Cô ấy lại thật sự muốn ký!”

Cũng may là cô hài lòng với bản thỏa thuận, nếu như cô dám ký bản thỏa thuận ngay trước mặt anh thì anh sẽ không thể không chỉnh sửa cô thật tốt!

“Không phải cô ấy vẫn chưa ký à? Cũng không nói có ý kiến chỗ nào phải không? Điều này có nghĩa là cô ấy không muốn ký đó, nhưng người ta là con gái mà, cần phải giữ thể diện nên chỉ có thể tìm đại một cái cớ thôi!”

Bùi Chính Thành nói xong còn cười giễu cợt một câu: “Thế mà cũng không hiểu.”

Trần Minh Tân suy nghĩ, cũng cảm thấy lời Bùi Chính Thành nói có lý nên sắc mặt mới dịu đi đôi chút nhưng vẫn không quên trào phúng anh ta: “Đúng là nhiều năm lăn lộn trong khóm hoa có khác, cẩn thận có ngày bị một vố đau.”

“Xùy, Bùi Chính Thành tôi mà sẽ bị một vố đau á!” Ngữ khí Bùi CHính Thành rất khinh thường, rồi lại nói: “Chiêu này là lấy lui làm tiến, nếu cô ấy thật sự muốn phủi sạch quan hệ với cậu thì chắc chắn đã trực tiếp ký tên rồi, con gái mà đều thích khẩu thị tâm phi. Còn nếu thực sự không được ấy, không phải hai người đang sống chung à, cậu nghĩ cách một chút làm cho cô ấy có...”

Nghe đến đây, Trần Minh Tân “bụp” một tiếng cúp điện thoại, lời cái tên lãng tử tình trường Bùi Chính Thành này nghe một nửa thôi thì được chứ không thể hoàn toàn tin tưởng.

...

Tô Ánh Nguyệt từ phòng đọc sách của Trần Minh Tân đi ra liền về thẳng phòng mình.

Nhịn một hơi thu dọn đồ của mình xong xuôi liền ngã lên giường.

Anh vậy mà lại thật sự muốn ly hôn với cô.

Cô biết, sau khi cô nói những lời kia xong Trần Minh Tân sao có thể vẫn còn tâm tư đó với cô được nữa.

Tô Ánh Nguyệt xoay người, trong lòng loạn cào cào.

Đúng lúc này điện thoại cô vang lên.

Là một dãy số lạ, địa chỉ hiển thị là ở vùng này.

“Xin chào, ai vậy?” Tô Ánh Nguyệt nghi hoặc nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói pha lẫn ý cười của người đàn ông: “Anh đây, Lục Thời Sơ.”

“Anh Thời Sơ!” Tô Ánh Nguyệt ngồi phắt từ trên giường dậy, dưới đáy đôi mắt đẫm nước đều là sự ngạc nhiên vui vẻ: “Sao anh lại biết số của em?”

“Quên rồi à? Sau khi về nước em đã gửi mail cho anh, là anh hỏi số em đấy.” Giọng nói mang theo từ tính của Lục Thời Sơ lại vang lên lần nữa: “Em rảnh không? Ra ngoài uống trà chiều một chút.”

“Đương nhiên rảnh rồi.”

“Anh đến đón em.”

“Vâng!”

Ngắt điện thoại xong, Tô Ánh Nguyệt vui mừng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Khi đi ngang qua phòng sách của Trần Minh Tân, cô hơi dừng lại một chút rồi mới nhấc chân rời đi.

Lại nhìn Thịt Bồ một cái rồi mới ra ngoài.

...

Nơi Lục Thời Sơ ở cách vịnh Vân Thượng không xa nên rất nhanh đã tới, anh lái chiếc xe Maserati.

“Lên xe đi.” Anh ta mở cửa rồi gọi Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt cười ngồi lên, vưa mở miệng liền khởi binh vấn tội: “Anh về khi nào mà chẳng có tin tức gì vậy, đến cả em cũng giấu!”

Lục Thời Sơ nghe ngữ khí của cô xong thì cười: “Nếu anh nói hôm qua mới về, chưa kịp liên lạc với em, em có tin không?”

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn anh ta: “Anh nghĩ em có tin không?”

Lục Thời Sơ bật cười: “Tìm chỗ nào đó ngồi trước đã rồi chúng ta từ từ nói.”

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Lục Thời Sơ một cái, càng nhìn càng cảm thấy mấy năm gần đây Lục Thời Sơ không thay đổi chút nào.

Lục Thời Sơ là anh trai hàng xóm với cô từ lúc nhỏ.

Mẹ mất sớm nên cô với ba sống với nhau từ nhỏ, phần lớn thời gian ba đều rất bận rộn, cho dù có lòng thì cũng không thể chăm sóc được cho cô.

Thời gian lâu dần, cô cũng không biết vì sao lại thân với dì hàng xóm bên cạnh, đến cả con của dì là Lục Thời Sơ cũng chơi rất thân.

Sau này khi ba bị bỏ tù, Lục Thời Sơ trở thành người duy nhất mà cô tin tưởng.

Sau khi cô trở về nhà họ Tô, thi thoảng Lục Thời Sơ cũng sẽ đến thăm cô thế nên sau này hai người lần lượt xuất ngoại rồi cũng không hề mất liên lạc.

Tình cảm của hai người rất sâu đậm.

...

Hai người tìm một phòng trong quán cà phê để ngồi, nói về những chuyện trải qua trong mấy năm nay, nói một lát liền hết cả buổi chiều.

Nhưng Tô Ánh Nguyệt đã lược bỏ chuyện xảy ra trước khi cô xuất ngoại.

Lục Thời Sơ ở nước ngoài xa xôi, không biết thì thôi bỏ đi, cô lười nhắc lại chuyện cũ còn phải giải thích nhiều điều.

“Anh bị ba giục về nước, vốn dĩ ở Úc anh vẫn còn một chuyên đề chưa kết thúc.” Nói đến ba mình, Lục Thời Sơ có chút bất đắc dĩ.

“Giục anh về nước làm gì?” Tô Ánh Nguyệt khuấy ly cà phê trước mặt, ngẩng đầu hỏi anh.

“Có lẽ là lo lắng anh sẽ ở rể tại nước ngoài luôn.” Lục Thời Sơ nói xong cũng tự cười trước, sau đó mới nghiêm túc lại: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Em và ngài Trần có quan hệ gì?”

Đến giờ anh vẫn nhớ tiếng gọi “vợ” của Trần Minh Tân.

“Em và anh ấy à, chúng em...” Nhắc đến Trần Minh Tân, hứng thú của Tô Ánh Nguyệt liền tụt xuống, đắn đo một lát cũng không biết phải nói thế nào.

Mặc dù từ nhỏ cô đã quen Lục Thời Sơ nhưng với cô mà nói, rốt cuộc thì Lục Thời Sơ Và An Hạ cũng khác nhau, cô không thể thản nhiên nói hết những chuyện mình gặp phải sau khi về nước cho anh được.

Lục Thời Sơ nhìn vẻ mặt bị làm khó của cô, anh cũng rất am hiểu lòng người nên không tiếp tục hỏi, chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Thân phận của ngài Trần, em biết chứ?”

“Em biết, là tổng Giám đốc tập đoàn LK.” Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Lục Thời Sơ trầm xuống: “Trước đây khi ở nước ngoài anh đã từng là bác sĩ của anh ta, nghe người ta nói một vài chuyện về anh ta. Mười bốn tuổi anh ta đã bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, dùng thời gian mười ba năm để trở thành trùm tài chính châu Âu. Tài lực và năng lực của anh ta không phải người bình thường có thể sánh được.”

“Ồ.” Tô Ánh Nguyệt nghe đến xuất thần, cô cũng không biết những chuyện này của anh.

“Ánh Nguyệt, em biết anh muốn nói gì rồi đấy, ngài Trần không phải người bình thường, cho dù hai người có quan hệ gì anh cũng chỉ hy vọng em không phải chịu tổn thương.”

Anh biết khoảng thời gian trước Trần Minh Tân mới về nước, cũng biết tính cách Tô Ánh Nguyệt không phải người tùy tiện, huống hồ Trần Minh Tân còn gọi cô là “vợ”.

Thân phận Trần Minh Tân bày ra đó, điều này không thể không khiến anh hoài nghi mục đích của Trần Minh Tân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.