Trong đầu Tô Ánh Nguyệt một mảnh trống rỗng, gọi tên của anh, lại không biết phải nói cái gì.
Dưới tình trạng như vậy, cô hiểu ra, Trần Minh Tân không cho phép cô lùi bước nữa.
Hai người cùng nhau im lặng một lúc lâu, Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nói gì đó bên tai Trần Minh Tân, sau đó Trần Minh Tân lập tức buông lỏng cô ra, trong bóng tối, cô cảm giác được anh đang nhìn cô, không hiểu vì sao cảm thấy trong con ngươi của anh giống như lửa đốt, gay gắt đốt người, ngay sau đó, cả người Tô Ánh Nguyệt đã bị bế lên không.
Tô Ánh Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi vùi đầu trong lòng anh không nhúc nhích nữa.
Trần Minh Tân giống như có mắt nhìn đêm, trong bóng tối, một đường không trở ngại bế cô về tới phòng ngủ.
Anh dùng một cước đá văng cửa phòng ngủ ra, bước chân vội vàng biểu hiện sự gấp gáp khó nhịn của anh.
Trong phòng tối tăm mà yên tĩnh, tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bên tai Tô Ánh Nguyệt truyền đến tiếng hít thở của anh, hai má của cô nóng lên, trong lòng thì cảm thấy cực kỳ rụt rè, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Trần Minh Tân vừa đè lên đã trực tiếp xé quần áo của cô, giống như ngại khuy áo quá phiền phức nên anh trực tiếp xé luôn.
Trần Minh Tân cô từng thấy, trước giờ đều vừa chững chạc vừa biết kiềm chế, cô vẫn chưa bao giờ gặp dáng vẻ gấp gáp như vậy của anh, cô có chút bối rối gọi tên anh: "Trần Minh Tân......"
Tô Ánh Nguyệt bị tiếng nói nhẹ nhàng của anh mê hoặc, dần dần thả lỏng.
Trần Minh Tân ngại trên người cô vẫn còn mặc quần không thuận tiện, cho nên cởi luôn......
Tô Ánh Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay vòng quanh mình, rút lại thành một vòng.
Tô Ánh Nguyệt không biết tất cả mọi chuyện tối hôm đó xảy ra thế nào, nhưng loại tình huống giờ này khắc này, trước giờ cô chưa từng trải qua, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
"Lúc này rồi còn muốn trốn sao?"Anh đang nghĩ cô có thể trốn đi đâu, nói chuyện viển vông.
Trần Minh Tân cho rằng cô còn muốn trốn, giọng nói ẩn chứa tức giận và không kiên nhẫn.
"Tắt...... đèn đi......" Tô Ánh Nguyệt cứng người hoàn toàn không nhúc nhích, tay còn bị anh kiềm chế không thể động đậy, giọng nói run rẩy, trong mắt Trần Minh Tân sắp phun ra lửa, một tay kiềm chế hai tay của cô, tay kia thì cởi nút quần áo của mình.
Tô Ánh Nguyệt theo phản xạ có điều kiện vòng lên cổ anh.
Cảm nhận được cánh tay nhỏ nhắn của Tô Ánh Nguyệt vòng lên, chủ động rất nhỏ bé này của cô khiến trong lòng Trần Minh Tân khẽ lung lay, muốn để mình bình tĩnh một lát, lại không thể bình tĩnh được.
Trần Minh Tân hai mắt nhìn cô: "Em đó, cứ thích bắt nạt tôi, có đúng không?"
Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo nghẹn ngào, trong vành mắt dâng lên một tầng hơi nước: "Đừng như vậy......"
"Được, không cần thế nào." Trần Minh Tân khàn giọng nói.
Nếu anh có thể nhịn nữa, sẽ không phải là đàn ông, người phụ nữ này vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, anh nhất định phải xử lý cô. Nhưng trong đáy lòng anh. Anh vẫn cực kỳ yêu cô, cô chính là tất cả của anh.
Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt phủ kín sương mù, nương theo ánh sát lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông này, cô thích người đàn ông này, cô không biết vì sao ở bên người đàn ông này, nhưng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, chỉ cần ở cùng với anh, cô sẽ cảm thấy an toàn, hạnh phúc.