Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 13



Chương 13:





Sao con trai cô lại đáng yêu, ấm áp thế này!





……





Nửa tiếng sau.





Ô tô dừng lại ở một khu nhà cao cấp, Hứa Dịch quẹt thẻ, lái xe tiến thẳng vào trong.





Hứa Dịch quả thực đáng tin, nhà trong khu này đều rất mới,





Ba ngày sau cô sẽ tới đoàn phim casting, nếu được chọn thì sau đó cô sẽ vào đoàn bắt đầu quay, có thể sẽ cực kì bận rộn, đến lúc đó Duệ Duệ ở nhà một mình cô cũng có thể yên tâm hơn.





Xuống xe, Hứa Dịch giúp xách hành lí, đưa Lâm Quán Quán và Lâm Duệ vào thang máy.





“Khu này giao thông thuận lợi, bến xe bus ngay trước cổng khu, cuộc sống cũng tương đối tiện nghi, khá gần chợ, siêu thị, và bệnh viện.”





Trong lúc trò chuyện, thang máy đã dừng ở tầng 16, cửa thang máy mở ra, Hứa Dịch dẫn hai mẹ con đến một trong số mấy cánh cửa, anh ta rút chìa khóa mở cửa, bật đèn trong nhà lên.





Tận mắt nhìn căn hộ, Lâm Quán Quán càng hài lòng hơn.





Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, phong cách trang trí cũng khá ấm cúng giản dị, giấy dán tường màu be, đèn chùm cũng tỏa ánh sáng màu tương tự, ghế sofa vải bố màu xám tro.





Một bộ bàn ăn bằng gỗ trắng tinh đặt trong phòng khách. Lúc này, trên bàn đang để mấy túi đồ lớn, trong túi toàn là những vật dụng hàng ngày mà Hứa Dịch đã mua, có xoong nồi bát đũa dầu muối tương giấm… đầy đủ những nhu yếu phẩm thường dùng.





Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ bước vào.





Giá để giày cạnh cửa ra vào, mấy đôi dép lê mới toanh được xếp ngay ngắn.





“Thích chứ?”





“Thích, thích mê luôn!”





Lâm Quán Quán xúc động nghẹn ngào, “Hứa Dịch… sao anh có thể chu đáo dịu hiền đến như thế, hu hu hu, làm thế nào đây, em lại muốn cưới anh rồi!”





“Quán Quán!”





“Dạ?”





“Nếu em tỏ ra chân thành hơn, độ tin cậy sẽ cao hơn đấy.”





Lâm Quán Quán nở nụ cười tươi, “Chân thành chưa?”





Hứa Dịch không dám nhìn, “Em hỏi Duệ Duệ xem.”





Lâm Duệ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn, rồi đưa ra lời nhận xét thẳng thừng, “Mẹ, mẹ cười giả tạo quá.”





Lâm Quán Quán, “…”





Thay đôi dép lê bước vào phòng khách, đặt chân vào dép, Lâm Quán Quán càng thêm xúc động.





Ôi Ôi Ôi.





Ngay đến đôi dép đi trong nhà cũng vừa khít.





“Anh đã mua cho hai mẹ con ít rau với hoa quả, đồ uống cất trong tủ lạnh, cả đồ dùng hàng ngày cũng đã sắm một phần, em xem còn sót thứ gì để anh lại đưa hai mẹ con đi mua.”





“Không thiếu không thiếu, đầy đủ lắm rồi.” Lâm Quán Quán đặt mông ngồi lên ghế sofa, lớp đệm ghế cực kì mềm mại, ngồi lên mà xương cốt như tan ra, cô tiện tay ôm một chiếc gối, nhắm nghiền mắt vể mặt tràn trề hạnh phúc, “Có tiền thích thật.”





“Thế nên, em hãy mau kiếm tiền trả anh đi!”





Hứa Dịch đứng tựa bên cửa, ném cho Lâm Quán Quán một quyển sách, Lâm Quán Quán nhanh tay nhanh mắt chộp lấy, “Thứ gì vậy?”





“Nguyên tác của “Uyển Phi Truyện, em vẫn chưa phải diễn viên của đoàn phim, tạm thời chưa được cầm kịch bản, theo như tin tức trong nội bộ thì bộ phim này sẽ tương đối tôn trọng nguyên tác, nên tỷ lệ cải biên khá ít, em cứ coi cuốn sách như kịch bản, làm quen với nhân vật mà em sắm vai, nghiền ngẫm qua về tâm lý nhân vật… chắc sẽ có ích cho buổi casting diễn ra ba ngày sau.”





Nói đến diễn xuất, Lâm Quán Quán tức thì trở nên nghiêm túc.





Những năm qua, diễn xuất đã không chỉ là một sở thích của cô, mà còn là phương tiện mưu sinh để cô sống sót được, nếu không nhờ vào khoản thu nhập từ công việc làm diễn viên quần chúng ở nước M thì cô hoàn toàn không thể nuôi sống được mình cùng Duệ Duệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.