Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 16



Chương 16:

 

Nhân viên trường quay là một cậu chàng chừng hai mươi tuổi, thấy Lâm Quán Quán cười với mình, mặt cậu ta chợt đỏ bừng, cậu ta gãi đầu, lắp bắp nói không nên câu, “Ấy… không cần cảm ơn! Tôi, tôi thấy cô khả quan đấy, cố lên nhé… Tôi, tôi còn phải làm việc, đi trước đây!”

 

Lâm Quán Quán mím môi khẽ cười.

 

Cô miết tấm thẻ số trong tay.

 

Trên thẻ viết số 30.

 

Số 30!

 

Vị trí gần áp chót.

 

Người trong ngành ai cũng biết, những buổi casting đông người thế này, thứ tự càng về cuối càng có lợi thế, vì đến lúc gu thẩm mỹ của người ta mệt mỏi, diễn thử cùng một cảnh phim, trừ phi tạo được hiệu quả đáng kinh ngạc, nếu không rất dễ bị lãng quên.

 

Quả là không việc gì Hứa Dịch không làm được, không những đem đến cho cô cơ hội casting, còn sắp xếp cho cô vị trí gần cuối.

 

“Buổi casting bắt đầu!”

 

Sau khi tuyên bố buổi tuyển chọn bắt đầu, các cô gái càng căng thẳng hơn, Lâm Quán Quán thì trái lại rất thoải mái, tựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, ung dung chờ đợi.

 

Rất nhanh, đám đông theo thứ tự từng người một đi casting.

 

Đợi suốt nửa ngày!

 

“Số 30! Đến lượt cô!”

 

Lâm Quán Quán bỗng mở mắt, “Đến đây!”

 

……

 

Còn lúc này.

 

Trong một văn phòng ở phim trường, một chiếc camera giám sát lớn đặt giữa phòng, nội dung hiển thị trên thiết bị ghi hình là hiện trường nơi casting cho “Uyển Phi Truyện”.

 

Trong máy ghi hình, Lâm Quán Quán mở cánh cửa hậu đài thong thả bước vào.

 

Trong văn phòng, một đứa bé đầu xù mì đang thiu thiu buồn ngủ, nhìn thấy Lâm Quán Quán thì tỉnh táo hẳn, cô bé lập tức ngồi thẳng lưng, kéo tay Tiêu Lăng Dạ hồi hộp bảo: “A… tới rồi tới rồi! Cuối cùng đã tới lượt cô xinh đẹp!”

 

“A… tới rồi tới rồi! Cuối cùng đã tới lượt cô xinh đẹp!”

 

Tiêu Diễn cũng có mặt trong văn phòng.

 

Tiêu Diễn vận một chiếc áo sơ mi hoa, ngồi vắt chéo rung chân trên ghế.

 

Áo sơ mi in hình đóa mẫu đơn to đỏ thẫm và lá xanh um, vô cùng sặc sỡ, phối với quần ngố màu be, mang dép tông, giống hệt người mới đi biển nghỉ mát trở về.

 

Nếu bình thường bắt gặp ai mặc thế này, người ta sẽ cảm thấy phèn vô cùng, ấy thế mà Tiêu Diễn mặc bộ đồ này lên lại mang tới cảm giác phong lưu phóng túng.

 

“Tâm Can, con thích cô đấy thế cơ à?”

 

“Thích ạ!”

 

Nghe được câu trả lời của Tiêu Tâm Can, Tiêu Diễn không rung chân nữa, nhấc ghế dịch đến trước mặt Tiêu Tâm Can, thấy Tiêu Tâm Can hai mắt sáng ngời dán chặt vào màn hình, anh ta cảm thấy có mùi vị chua xót: “Nhóc con! Thường ngày chú hai thương con là thế cũng chưa thấy con nhìn thấy chú hai mà vui sướng thế bao giờ!”

 

“Không giống!”

 

Tiêu Diễn lập tức hứng lên gặng hỏi: “Không giống chỗ nào? Có phải cô này chỉ là sở thích nhất thời, còn chú hai mới là chân ái không?”

 

Tiêu Tâm Can ôm ngực nhìn chăm chăm vào màn hình, không buồn liếc mắt nhìn Tiêu Diễn. “Ờm… chú hai, nói thế này đi, một người mà ngày nào cũng gặm xương gà, bỗng một ngày kia được gặm đùi gà, chú cảm thấy người đó có còn thích xương gà nữa hay không?”

 

Tiêu Diễn khi được gọi là xương gà: “…”

 

Chí mạng!

 

Tiêu Diễn nước mắt chứa chan!

 

Anh ta ngoẹo đầu, tìm kiếm đồng mình “xương gà” giống mình, “Anh…”

 

Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta.

 

Tiêu Diễn rùng mình, ủ rũ tức thì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.