Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 112: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)



"Ối... Đau... Anh ra ngoài đi…” Lăng Nhược Tịch đáng thương nhíu mi kêu đau, không thuận theo lui thân mình về phía sau muốn rời khỏi sự chiếm đóng của anh.

Có trách thì trách cái động nhỏ của cô, khít khao giữ chặt dục vọng của anh, làm anh sung sướng muốn bay lên trời, cớ nào lại muốn rời khỏi nơi đó, vì thế anh cúi đầu gặm lấy cái miệng xinh xắn của cô, hôn môi cô trấn an. Bàn tay to đè lại vòng eo của cô ép chặt xuống, đồng thời chẳng nể nang gì tiếp tục dùng sức đánh vào động hoa nhỏ, cố gắng để cho gậy th*t khổng lồ cả mình tiến sâu vào trong, quy đầu to lớn mạnh mẽ đánh vào thẳng miệng tử cung.

Lăng Nhược Tịch bị anh đâm vào vừa chua xót lại vừa đau đớn, cô kề sát vào tai anh, oa oa khóc nấc, thân thể không thuận theo vặn vẹo muốn chạy trốn, nhưng eo nhỏ đang bị anh giữ lấy, không có cách nào để thoát thân, chỉ biết cắn anh một cái thật đau, bên dưới xoắn rút lại, làm cho anh gần như muốn mất khống chế.

Cung Thụy Thần vừa hôn môi cô vừa tham lam đưa tay xuống dưới, đi vào nơi hai người đang gắn kết với nhau, vỗ về trêu chọc đóa hoa của cô, trấn an: “Cục cưng, em chặt quá, thả lỏng chút, để anh đi vào sẽ không đau, ngoan…” Đợi cho cô vì kích thích run rẩy cả người, tuôn tràn một dòng suối mật ra ngoài, anh mới bắt đầu dùng hết sức ra vào.

“Ôi…Nhẹ chút đi anh...Uhm…” Từng đợt tê dại từ hoa huy*t đánh thẳng đến, làm cho Lăng Ngược Tịch chậm rãi thả lỏng chính mình, vòng eo lắc lư phối hợp thuận theo anh.

Cung Thụy Thần hôn cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại thơm tho của cô rượt đuổi qua lại hồi lâu mới hỏi: “Thoải mái không? Hả?”

“Uhm…” Lăng Nhược Tịch mê loạn gật đầu, anh bèn đẩy nhanh hơn nữa, lực đẩy đưa mạnh hơn nữa, giống như mượn chuyện này giải phóng nhớ nhung của mình.

“Không…Á…” Lăng Nhược Tịch cảm thấy sâu trong thân thể mình đã bị anh xé nát, anh còn không ngừng ra vào, cũng xỏ xiên thẳng đến, làm cho cô chịu không được, bắt đầu giãy dụa chạy trốn.

Cung Thụy Thần ở trên người vốn tự chủ không nhiều, lại đã lâu không có làm cô, nhìn cô giãy dụa, càng kích thích anh thêm phóng đãng. Một lần nữa anh đặt cô dưới thân, đẩy hai chân cô cao lên ngực, ra vào trong cô càng thêm sung sướng.

Mạnh mẽ va chạm làm cô chịu hết nổi bắt đầu run rẩy, huyệt nhỏ cũng run rẩy theo, dùng sức mút lấy cứng rắn của anh, rồi phun trào dâm dịch.

“Hô…” Cung Thụy Thần cũng không muốn bỏ qua cho cô nhanh như vậy, vì thế anh rút gậy th*t ra ngoài, lật người cô lại, để cô úp sấp quỳ gối trên giường, cái mông trắng noãn nâng cao lên. Từ phía sau dùng hết sức lực đâm vào, trước sau đong đưa vòng eo, đem gậy th*t thô tục khổng lồ của mình xâm nhập vào huyệt nhỏ mất hồn của cô, ẩm ướt nhanh chóng làm cho anh không muốn đi ra nữa “Cục cưng…Thật nhanh ướt át…Quá sướng…Chỉ muốn ở luôn trong huyệt nhỏ của em…Uhm…Không được…”

Lăng Nhược Tịch vừa trãi qua cao trào, cả người mềm nhũn nằm đó tùy ý anh ép buộc, ga giường bên dưới ướt đẫm một mảng lớn, bên trong đùi ẩm ướt không chịu được, âm thanh ồm ọp rút ra đâm vào cùng hơi thở gấp gáp của anh quanh quẩn trong phòng. Mỗi lần anh đổi tư thế, đều nhanh chóng xâm nhập vào tận cùng sâu thẩm trong cô, miệng tử cung nhỏ nhắn cũng bị ép mở thật rộng để nuốt lấy gậy th*t to lớn của anh.

“Á…Ông xã…. Ôi…” Lăng Nhược Tịch nức nở uốn éo eo nhỏ, có ý muốn chạy trốn lui về phía sau.

Lúc này Cung Thụy Thần ham muốn đỏ cả mắt, sao có thể để cô toại nguyện, hai tay giữ chặt eo cô, theo động tác lắc lư xoay tròn của cô mà ra vào nơi nhỏ hẹp đó.

Động tác mỗi lúc một nhanh, mãnh liệt đâm rút, tùy ý trêu chọc, Lăng Nhược Tịch gần như là muốn hôn mê~~~

“Cục cưng…Ngoan…Sẽ rất nhanh thôi…” Cung Thụy Thần vừa dỗ dành cô, vừa càng điên cuồng làm cô, va chạm liên tục không thương tiếc, mãi đến khi eo run lên, mới chịu gầm một tiếng, để cho chất lõng trắng đục tuôn vào động huyệt nhỏ không ngừng co rút của cô.

"A..." Khoái cảm cực hạn làm cho cô khóc to muốn ngất đi, Cung Thụy Thần cũng thở gấp nặng nề trên người cô, nhưng lại sợ đè nặng cô, liền nghiêng người nằm xuống ôm cô vào lòng.

Tay anh vỗ về tấm lưng trắng mịn đầy mồ hôi ẩm ướt của vợ yêu, vẻ mặt cô ửng hồng, hai mắt khép hờ, cái miệng nhỏ khẽ cong, thở hổn hển nằm trong lòng anh, hưởng thụ khoái cảm tuôn trào.

Hơi thở ấm áp của cô phả lên ngực, làm cho anh thấy trong lòng ngứa ngáy, nhịn không xong cúi đầu hôn cô, tách đôi môi cô ra, lưỡi anh đưa vào tìm kiếm theo đuổi cái lưỡi đáng yêu của cô.

“Uhm...Uhm…” Lăng Nhược Tịch bị hôn đến không thở được, hai tay cào loạn trong ngực anh, không biết được rằng cào loạn như vậy sẽ làm cho ham muốn nhục dục của đàn ông càng thêm bừng bừng.

Cung Thụy Thần không ngăn cô đang lộn xộn, vừa hôn vừa hưởng thụ sự khiêu khích của cô, hai tay liền chạy loạn sau lưng cô, sau đó lại trườn đến đầy dặn xinh đẹp phía trước, không ngại mà nặng nhẹ xoa nắn, thậm chí còn đem phía dưới của mình ấn ấn vào cơ thể cô, làm cho gậy th*t nóng bỏng gặp gở miệng hoa huyệt lại thêm phần cố tình đẩy qua trượt lại

“Đừng…Ôi” Thế này mới làm cho cô nhận ra sự nguy hiểm, từ chối sự thân mật của anh, tay nhỏ bé đưa xuống, có ý muốn đẩy nóng bỏng của anh ra ngoài, không ngờ lại bị anh nắm giữ, bắt buộc cô cầm lấy nóng bỏng của anh cao thấp lên xuống, Lăng Nhược Tịch xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, càng tăng thêm xinh đẹp ướt át, kích thích dục vọng của Cung Thụy Thần tăng vọt, hưng phấn cắn mấy cái lên mặt cô, thoải mái và giận dữ nói: “Tiểu yêu tinh, rất muốn nuốt em vào bụng.”

“Đừng... Thụy Thần... Nên dừng lại thôi… Ba mẹ còn đang đợi bên dưới…Chờ chúng ta xuống ăn cơm.” Lăng Nhược Tịch quay đầu trốn tránh nụ hôn của anh, thở hổn hển nói.

"Không sao, bọn họ đều là người từng trải, có thể hiểu, chúng ta là tiểu biệt thắng tân hôn, lửaa này dập một chút không xong đâu. Ngoan, lại làm thêm lần nữa. Nhé?" Cung Thụy Thần vừa nói vừa đưa tay vuốt ve huyệt nhỏ còn đang ướt át, làm cho cô chuẩn bị thật tốt, để thừa nhận chính mình lần nữa.

Nghe anh nói như vậy, cô càng thêm xấu hổ, ba mẹ đều ở đây sao anh có thể làm càn như vậy. Cô không đồng ý cách nói của anh, lắc lắc mông trốn tránh ngón tay anh, đáng thương thút thít cầu xin anh bỏ qua:” Đừng...Thụy Thần... Anh đứng lên được không? Nha, đợi ăn cơm xong…Tất cả mọi chuyện em sẽ chìu ý anh hết?”

“Đều chìu theo anh? Anh nói thế nào thì sẽ làm thế ấy?” Ánh mắt anh lóe sáng, bắt đầu suy tính cách nào có thể có lợi hơn.

“Uhm…Tất cả đều nghe theo anh” Cô nhìn thấy ánh mắt xấu xa kia của anh cả da đầu cũng đều run cả lên, vì để anh có thể buông tha cho mình, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Được rồi, nhưng mà cục cưng à, em giúp anh ra trước đi” Cung Thụy Thần nắm lấy tay cô bao trùm lên nóng bỏng khổng lồ của mình, tà ác cười nói.

“Uhm…Anh nhanh một chút.” Cô quay đầu nhìn sang nơi khác, không kiềm được rên rỉ, chỉ là lúc này đã đến giờ cơm, nếu không xuống sẽ không kịp.

“Muốn nhanh thì em dùng cái miệng nhỏ phía trên đi, anh đảm bảo sẽ rất nhanh, hử?” Cung Thụy Thần lấy tay vỗ về cánh môi của cô dụ dỗ nói.

"Trứng thối." Lăng Nhược Tịch trừng mắt liếc anh một cái, nhưng vẫn là đỏ mặt trượt xuống...

Nhưng Lăng Nhược Tịch lại quên rằng, lời hứa của Cung Thụy Thần ở trong lúc này thường là không thể tin được, quả thật anh đã nói “Ngoan, nhanh...”

Đợi anh thỏa mãn thì cái miệng của cô như muốn rớt ra, trên mặt trên người cô biến thành một đống lộn xộn, toàn thân đều là hương vị của anh.

Lăng Nhược Tịch mệt mỏi ngã lăn trên giường, trên người không có một chút sức lực. Cũng may Cung Thụy Thần còn biết điều thay cô xử lý sạch sẽ.

Đợi lúc hai người xử lý ổn thỏa, một trước một sau đi xuống, Cả nhà họ Lăng bốn người tất cả đang ở phòng khách xem TV

Thấy bọn họ xuống dưới, mọi người đều cười cười, Mẹ Lăng nhanh xuống nhà bếp bảo dọn cơm, ba Lăng và mọi người cùng nhau đi vào phòng ăn ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.