Lăng Nhược Thần đi
phía sau, nhìn bộ dạng em gái rỏ ràng là vừa bị người ta hung hăng yêu
thương, không khỏi cười trêu chọc thành tiếng, nhỏ giọng: “Chậc chậc,
đúng thật là tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
Lăng Nhược Tịch xấu hổ đến nổi, hận không thể có khe nứt dưới đất mà chui
vào, cô đỏ mặt kêu to: “Chị” Sau đó liền trốn trong lòng Cung Thụy Thần
nhất định không ra
Cung Thụy Thần ôm vợ vào lòng, cười phản pháo: “Chị không cần hâm mộ, mỗi ngày của chúng em đều là tân hôn cả.”
“Mỗi ngày, không sợ mệt chết à?” Lăng Nhược Thần không cam lòng yêu thế, bật lại.
“Chị, chú ý dưỡng thai đi.” Cô thật không chịu nổi hai người này lại mang cái vấn đề này ra nói ở đây, nhanh tiếng chặn lại.
Cũng may, cũng gần đến phòng ăn, chuyện này cũng đến đây là kết thúc, Lăng Nhược Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên bàn cơm, ba Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định nói đến công trình sân bay, ai
cũng biết rằng Cung thị đang nắm nhiều lợi thế, thu mua đất đai lợi
nhuận vô cùng lớn, miếng thịt béo lại lớn như vậy, ai không đỏ mắt muốn
được một chén canh.
Huống hồ người thừa kế Cung thị lại là con rể của mình, điều kiện của anh tốt như vậy, sao có thể không lợi dụng một chút chứ.
Vừa rồi Cung Thụy Thần được vợ hầu hạ rất thoải mái, cho nên bây giờ tâm
tình vô cùng tốt, cho ông sắc mặt ôn hòa, tuy không để lộ ra bất cứ
chuyện quan trọng nào nhưng vẫn cho chút ngon ngọt.
Thấy ba mình nói như vậy, cô cảm thấy khó chịu đựng được, chỉ là Cung Thụy
Thần lấy lễ đãi tướng cũng không lộ ra chút tin tức nào cho ông. Điều
này làm cô cảm động đưa tay nắm lấy tay anh.
Cung Thụy Thần quay lại cười cười với cô, sau đó lật tay lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve muốn nói cô đừng lo lắng.
Bữa cơm cuối cùng cũng xong, mẹ Lăng muốn giữ hai người ngủ lại một đêm,
nhưng Lăng Nhược Tịch từ chối, nói ngày mai còn phải đi làm, nên cần về
nhà để sắp xếp một chút. Ba Lăng cũng không muốn giữ lại nên để họ về.
Vừa rời Lăng gia không xa, tay Cung Thụy Thần bắt đầu không an phận, vuốt
ve đầu gối cô, theo làn da trơn mịn của cô lần mò lên trên.
Lăng Nhược Tịch hít một hơi, đẩy tay anh ra đanh giọng mắng anh: “Đừng có
lộn xộn, lo mà lái xe đi, cẩn thận nêú không lại có chuyện không hay.”
Cung Thụy Thân có chút thất vọng, thu tay lại đặt trên tay lái, tuy nhìn về
phía trước nhưng miệng còn không quên trêu chọc cô: “Này, cục cưng hay
là mình tấp xe vào bên kia đi, chúng ta lâu chưa có làm trên xe rồi.”
Nói như vậy, trong đầu anh liền xuất hiện hình ảnh cô bị anh đè trong
xe, mắt ân ẩn nước nức nở cầu xin anh, dưới thân lập tức căng thẳng,
càng nghĩ càng muốn phải mếm mùi vị chơi trên xe mới được
“Háo sắc” Lăng Nhược Tịch trừng mắt với anh, hai tay giữ lấy ngực, đề phòng nhìn anh, sợ anh thật sự sẽ nhào đến.
Cung Thụy Thần nheo mắt lại, đầy vẻ cảnh cáo nhìn cô “Giờ sao, em lại định
lật kèo, không phải hồi nãy em mới nói, ăn cơm xong tất cả sẽ chìu theo ý anh sao?”
“Em… Nhưng mà em chưa có nói là muốn làm ở trên xe…Ha” Lăng Nhược Tịch giải thích cũng không được hợp lý cho lắm.
“Em cũng chưa nói là không được.” Cung Thụy Thần nhìn cô cười trêu chọc,
giống như mèo đang đùa với chuột, chờ đợi cô khuất phục.
“Em...” Lăng Nhược Tịch vừa định nói thêm thì điện thoại của Cung Thụy Thần
vang lên, cô lập tức không lên tiếng, nhân lúc anh nghe điện thoại, suy
nghĩ cách lát nữa đối phó anh thật tốt.
Nghe giọng nói bên kia điện thoại, Cung Thụy Thần không tự chủ nhăn mày, nói:” Tôi đến ngay” rồi cắt điện thoại.
Nhìn sắc mặt anh nghiêm trọng, cô cẩn thận hỏi anh: “Chuyện gì vậy anh?”
“Công ty có việc, anh phải đi xử lý, để anh đưa em về nhà trước” Anh giải thích một cách qua loa.
“Không cần, không cần đâu, anh thả em ven đường là được, em tự gọi xe về nhà,
anh nhanh đi đi.” Cô biết Cung thị đang dồn sức cho công trình sân bay
kia, nên tìm đến anh có thể khẳng định là chuyện không nhỏ, sợ anh chậm
trễ công việc nên vì thế nói lời hiểu chuyện.
“Cái này...” Anh có chút do dự, bên kia đúng thật rất gấp, anh lại lo lắng
cô một mình gọi xe về, trời thì đã tối, lỡ như gặp người xấu, hậu quả
nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Anh
không cần lo lắng, em có thể tự mình về nhà, anh quên là em rất lợi hại
sao, cả anh em còn đánh ngã được mà” Cô nhìn anh cười hì hì, tung nắm
đấm về phía anh làm cho anh yên tâm.
Nhìn động tác kia của cô, anh chợt nhớ lúc mới cưới nhau, cô ở trong phòng
tắm đánh anh. Khóe miệng không khỏi cong lên, cô đúng là rất lợi hại,
chắc chắn đã học võ phòng thân rồi.
Nghĩ vậy anh cũng an tâm, tìm một đoạn đường đông đúc xe qua lại, để cô
xuống, sau đó dặn dò cô phải cẩn thận, về nhà phải gọi điện cho anh,
linh tinh này nọ…Sau khi Lăng Nhược Tịch từng chuyện từng chuyện đồng ý
với anh, anh mới chịu phóng xe nhanh chóng rời đi.
“Phù…” Bây giờ lập đông, ban đêm gió rất lạnh, Lăng Nhược Tich mặc hơi ít, cho nên bị gió thổi qua liền run rẩy cả người, nhanh kéo kéo áo khoác trên
người, vừa định gọi xe đi về, thì nhận ra mình để quên túi xách trên xe
anh, chỉ cầm mỗi điện thoại xuống xe, cả một xu cũng không có.
Nhanh chóng gọi điện cho Cung Thụy Thần để anh quay lại đưa túi xách cho mình nhưng điện thoại anh lại không thông, cô cúp máy, bỏ đi, đừng để anh
quay lại mà mất thời gian, tự mình nghĩ cách thôi.
Sau một hồi do dự, cô gọi cho Lăng Nhược Minh, muốn cậu đưa mình về nhà,
vậy nhưng điện thoại của cậu cũng tắt máy. Cô thở dài, kéo danh bạ điện
thoại xuống xem thử, hu hu, thật sự không xong rồi…
Cô lại không muốn điện thoại về nhà, làm vậy giống như mình gặp chuyện,
đang lúc rầu rĩ không biết nên gọi cho ai liền có âm tin nhắn gửi đến.
“A” Lăng Nhược Tịch tò mò mở ra xem, là tin nhắn Mạc Viễn gửi đến: Nhược Tịch, anh không tìm thấy bản thảo thiết kế, em coi thử có ở chỗ em không?
Lăng Nhược Tịch cực chẳng đã trả lời tin nhắn: Anh trai, bây giờ em đang ở bên ngoài, túi xách để ở nhà rồi, chờ em về rồi em tìm thử xem sao.
Rất nhanh Mạc Viễn nhắn tới: Uh được, không vội, đã trễ vậy sao em còn ở bên ngoài?
Lăng Nhược Tịch thấy tin nhắn, mếu máo: Anh trai, tiền em cũng để trong túi ở nhà rồi, không có tiền gọi xe về, anh có bận không? Có thể đưa em về nhà được không?
Tin vừa gửi đi, điện thoại cô liền vang lên, nhìn là số của Mạc Viễn, cô nhanh nhận máy: “Alo, anh trai”
Bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Mạc Viễn: “Nhược Tịch, bây giờ em đang ở đâu?”
Lăng Nhược Tịch nhìn xung quanh, cô cũng không quen thuộc nơi này, không
thể nói rỏ vị trí được, vì thế nói ra vài cao ốc mà cô có thể nhận biết.
“Được, anh biết rồi, em bây giờ đi tìm siêu thị nào đó đứng chờ anh, anh lập tức đến ngay.” Mạc Viễn dặn dò xong mới cúp máy.
Buông điện thoại, Lăng Nhược Tịch âm thầm thấy may mắn, may mắn là Mạc Viễn
gởi tin nhắn đến cho cô, bằng không cô cũng thật ngại mà nhờ vả anh, dù
sao anh cũng là nhân vật lớn lại là người cuồng việc
Không lâu sau, Mạc Viễn gọi điện thoại đến, nói cho cô biết anh đang lấy xe,
sau đó vừa nói chuyện cùng cô vừa chạy xe đến chỗ cô.
Lăng Nhược Tịch cảm động trong lòng, không nghĩ rằng anh lại cẩn thận như
vậy: Sợ cô một mình sẽ sợ hãi, nên gọi điện thoại đến nói chuyện với cô.
Mạc Viễn rất nhanh đã đến nơi, với Ferrari thể thao phiên bản giới hạn thì không có gì để nói.