Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 140: Hóa Ra Là Người Quen



Mạc Viễn quyết định đi gặp nam người mẫu ‘Nell’, Lăng Nhược Tịch gọi điện qua, bàn bạc thời gian và địa điểm hẹn gặp, bởi không muốn yếu thế, nên không hẹn anh ta gặp ở công ty mà hẹn tại một hội quán cà phê cổ điển ‘Lam Nhạt’ (Đây là sản nghiệp của Phương Quan Lâm, lúc đó cô còn cười nhạo anh như Taobao, quán cà phê mà cũng bày vẻ hội quán này nọ, không nghĩ đến lúc này lại có công dụng chứ.)

Hai người ăn trưa xong liền qua đó, đương nhiên hai vị ‘Đại ca’ kia như hình với bóng theo sau lưng. Cô oán giận với anh trai rằng Cung Thụy Thần chuyện bé xé ra to, nhưng không ngờ Mạc Viễn cũng đồng ý kiến, nói có vệ sĩ đi theo sẽ an toàn hơn, làm cho cô đen cả mặt.

Lúc đến nơi, Mạc Viễn không khỏi ngạc nhiên, anh biết cô hẹn gặp ở quán cà phê, nhưng không nghĩ lại là nơi này.

Anh biết nơi này, được trang trí xa hoa nhưng lại thanh lịch, phục vụ hạng nhất, cà phê cũng xếp loại thượng hạng, không mở cửa cho người ngoài, chỉ dành cho hội viên, vào đây phải thượng lưu, thì cũng là nhân vật tiếng tăm.

Anh tuy là rất thích cà phê chỗ này, nhưng bởi vì thấy đăng kí hội viên quá phiền phức, cho nên chỉ đi theo bạn bè đến vài lần, cũng không đăng kí hội viên.

Nhìn tiếp tân nhiệt tình chào hỏi Lăng Nhược Tịch, bộ dạng rất thân quen, lúc này mới chợt nhớ ra, đúng vậy, cô là bà chủ nhỏ của Cung Thị, đối với những nơi như thế này tự nhiên rất quen thuộc, những điều này anh không thể mang đến cho cô, nghĩ vậy anh lại thấy lòng thêm chua chát.

Hai người được đưa đến một phòng bao thanh nhã trên tầng, vừa ngồi xuống, liền thấy một đôi nam nữ đi đến.

Nữ cũng được coi là người đẹp, vừa thấy đã biết thuộc kiểu tài giỏi rồi, nam mặc áo gió, trên mang mang theo kính râm to bản che khuất nữa gương mặt, Lăng Nhược Tịch đoán đây chính là Nell và người đại diện. Trong lòng âm thầm nhộn nhạo không yên, quả nhiên là tai to mặt lớn, ra khỏi cửa cũng phải cải trang thành bộ dạng như vầy, sợ người nhận ra.

Hai người nhanh chân chào đón, người đẹp mở miệng chào hỏi trước họ Trần, là đại diện của Nell, Mạc Viễn và Lăng Nhược Tịch cũng cười đáp lại, tự giới thiệu bản thân.

Lăng Nhược Tịch đưa tay ra nghĩ muốn bắt tay cùng cô ấy, không ngờ lại bị tên Nell mặt lạnh bên cạnh giành nắm tay trước.

Lăng Nhược Tịch sửng sốt, quay đầu nhìn anh ta, thấy anh ta đưa tay tháo kính mát xuống, vui mừng reo lên: “Xin chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Ngại quá, anh Nell, có phải anh nhận nhầm người rồi hay không?” Cô cẩn thận hỏi, cẩn thận mổ xẻ, nhưng mà vẫn không nhớ ra mình đã gặp anh ta khi nào.

“Cô không nhớ tôi sao?” Trong mắt Nell dần ảm đạm, có chút thất vọng nên gợi ý “Cô nhớ kỹ lại đi, là tôi nè, trên bờ cát lúc cô hoàn thành một bảng thiết kế trang phục, tôi đã hỏi cô có muốn đến công ty tôi hay không, chuyên thiết kế trang phục cho tôi.”

“Ah…Thì ra là anh á!” Lăng Nhược Tịch đột nhiên nhớ ra, hình như là có chuyện này, lúc ấy cô còn rất mê trai nhìn anh ta nữa, không ngờ giờ còn gặp lại.

“Cuối cùng cô cũng nhớ ra “Nell uất ức mếu máo, bất mãn than thở: “ Hừ…Gặp qua người đẹp trai như tôi thế này mà cô còn quên.”

Thấy anh ta vẫn còn lôi kéo tay của Lăng Nhược Tịch, vẻ mặt đối với cô rất có hứng thú, Mạc Viễn lại thấy lòng khó chịu, đi đến tự giới thiệu: “Xin chào anh Nell, tôi là Abne, thiết kế chính của "Thời Trang Hoàn Vũ". Anh đưa tay ra muốn

bắt tay với anh ta, cho nên anh ta cũng buông tay Lăng Nhược Tịch, Mạc Viễn nhân cơ hội này tách hai người ra xa.

Sau đó bọn họ bắt đầu thương lượng việc mời Nell tham gia show diễn sắp đến, Nell cũng thu hồi thái độ đùa giỡn, thật sự nghiêm túc bàn luận công việc với Mạc Viễn.

Lăng Nhược Tịch ở một bên giúp đỡ, thỉnh thoảng mang bảng thiết kế kèm theo điều khoản, lại giải thích cặn kẽ, hôm nay Nell cũng rất phối hợp, vẫn kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng cũng gật gù đồng ý làm cho người đại diện sửng sốt không chịu được, cô đi theo anh đã bao lâu nhưng chưa bao giờ thấy anh lại là người dễ nói chuyện đến như vậy.

Đến cuối cùng, Nell đem hợp đồng ném lên bàn, nhìn Mạc Viễn nói: “Điều khoản hợp động tôi không có ý kiến, tôi chỉ có một điều kiện, khi tôi diễn, cô ấy phải làm trợ lý cho tôi.”Vừa nói vừa chỉ vào Lăng Nhược Tịch.

“Tôi?” Lăng Nhược Tịch kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, không hiểu được chuyện kí hợp đồng và chuyện muốn cô làm trợ lý thì có liên quan gì nhau?

Đáng tiếc, không ai quan tâm đến cô.

Nell nhìn thẳng vào Mạc Viễn, chờ đợi câu trả lời.

“Lý do?” Mạc Viễn giống như bị yêu cầu vô lý của Nell làm cho tức giận, lạnh mặt nhìn anh hỏi.

Nell chỉ nhíu mi, trả lời rất vô lại: “Thấy cô ấy hợp mắt. Anh nghĩ lại đi, nếu anh đồng ý điều kiện của tôi, tôi liền ký hợp đồng, nếu không thì khỏi cần bàn nữa, cứ tính như vậy đi.”

Nói xong cũng không thèm nhìn anh, từ túi lấy ra danh thiếp đưa cho Lăng Nhược Tịch: "Người đẹp, đây là danh thiếp của tôi, nhớ gọi cho tôi, tôi đi trước, gặp lại sau” nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Lăng Nhược Tịch nhìn danh thiếp trong tay, thật sự có chút dở khóc dở cười, người này không phải muốn làm gì thì làm quá mức hay không.

Người đại diện thấy Nell đi rồi, cũng rất ngại ngùng liên tục xin lỗi hai người bọn họ “Thật xin lỗi, ngại quá, Nell trẻ con như vậy đó, để hai người chê cười rồi. ngại quá, chúng ta liên lạc sau, tôi đi trước đây.” Nói xong liền vội vàng đuổi theo, sợ Nell đi một mình lại gặp phiền phức.

Dường như Mạc Viễn tức giận không ít, nhịn cả buổi không nói gì, Lăng Nhược Tịch tùy tiện bỏ danh thiếp vào ví, sau đó quay đầu nhìn anh hỏi: “Anh trai, bây giờ anh tính làm gì?

“Yêu cầu vô lễ như vậy, anh tuyệt đối không đồng ý, cùng lắm thì tìm người mẫu khác, được rồi, chúng ta về công ty trước rồi tính.” Nói xong, Mạc Viễn cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

“Anh trai, nếu không thì để em đi làm trợ lý cho anh ta một thời gian là được, dù sao chuyện ở phòng thiết kế cơ bản đã gần xong rồi.” Lăng Nhược Tịch đề nghị.

“Không được, anh không đồng ý. Vừa rồi anh thấy anh ta không có ý tốt gì với em, em cách xa anh ta một chút” Mạc Viễn quả quyết từ chối.

“Anh trai, em thấy anh ta có chút gây náo thôi, sẽ không làm gì em đâu.” Ấn tượng cô dành cho Nell không sai đâu, cô thấy anh ta cứ như đứa bé chưa trưởng thành, chỉ thích gây loạn thôi.

“Không cần nói nữa, chuyện này không cần nói thêm gì nữa.” Anh không nghĩ ngợi gạt bỏ.

Lăng Nhược Tịch không nói gì được đành im lặng, theo anh về công ty, tuy cô không ngại chuyện sang làm trợ lý tạm thời cho Nell, nhưng anh trai đã không đồng ý thì cô cũng hết cách, đành phải tiếp tục đi tìm người mẫu khác, hi vọng sẽ tìm được người thích hợp.

Chớp mắt đã đến cuối tuần, Cung Thụy Thần đã đến công ty đi làm, Lăng Nhược Tịch ở nhà một mình buồn chán, bỗng nhớ đến chuyện con cái, cô lập muốn đến bệnh viện kiểm tra, muốn xem thử có phải bản thân mình thật sự có vấn đề hay không. Nhưng cô lại không muốn cho Cung Thụy Thần biết, cho nên cô nghĩ cách cắt đuôi hai vệ sĩ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.