Lăng Nhược Tịch thu dọn mọi thứ thật tốt, nghĩ nghĩ lại để lại một giấy nhắn trên bàn trà cho Cung Thụy Thần: Tôi về nhà mẹ đẻ, ngày mai chờ anh có thời gian, sẽ quay lại làm thủ tục khi đó liên lạc bằng điện thoại.
Để lại giấy nhắn, cô bèn nén bi thương mở cửa rời đi.
Lúc về đến Lăng gia, mẹ Lăng với Nhược Thần đang ở phòng khách xem TV, đột
nhiên có tiếng chuông cửa, không khỏi tự hỏi, đã trễ rồi, ai lại đến vào giờ này?
Nghe người làm nói cô hai về nhà. Hai người
rất kinh ngạc, ban ngày Nhược Tịch mới về, sao bây giờ lại quay lại,
không lẽ xảy ra chuyện gì?
Hai người lo lắng đi ra ngoài đón cô, thấy Nhược Tịch một thân một mình kéo vali về nhà, mẹ Lăng
nhanh đến nhận vali trong tay cô, thân thiết hỏi: “Nhược Tịch, sao con
về có một mình, còn Thụy Thần đâu?”
“Mẹ...” Thấy mẹ với chị cả, nước mắt cố nén cuối cùng cũng rơi ra, cô nhào vào lòng mẹ khóc lên.
“Ai, Nhược Tịch ngoan, đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì sao? Mau nói cho
mẹ nghe con làm sao, có phải đã cãi nhau với Thụy Thần không? Nó ức hiếp con hả? Nói cho mẹ, mẹ sẽ giúp con mắng nó.” Mẹ Lăng thấy cô khóc mà
lòng ê ẩm, vỗ lưng cô trấn an, vừa nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
“Em còn không chịu nói, ngu ngốc, em rốt cuộc bị làm sao, ai ức hiếp em,
đừng có khóc nữa, trời ại, em là muốn chị tức chết hả.” Nhược Thần ở bên đã gấp đến độ nhịn không được, nhưng bụng cô đã lớn, cử động có chút
khó khăn, bằng không cô thật hận không thể lao ra khỏi nhà lôi tên Cung
Thụy Thần đến đây.
“Hu hu hu...” Nhược Tịch cứ khóc mãi, một câu cũng không nói, giống như đem tất cả uất ức theo nước mắt trôi ra.
Lăng Nhược Thần thật sự không có tính nhẫn nại, chống nạnh quát em gái: “Câm miệng, Lăng Nhược Tịch, chị lệnh cho em ngậm ngay miệng lại không được
khóc.”
Giờ này Lăng Nhược Tịch ăn không vô bộ dạng kia
của chị gái, chỉ nhất nhất ôm mẹ vừa gọi mẹ vừa khóc, càng gọi làm mẹ
Lăng thêm đau lòng, một bên vỗ về cô, một bên nhẹ giọng mắng con gái
lớn: “Con không thấy em con đang đau lòng hả, còn hung dữ với nó, đi đi, con lên lầu trước đi, để mẹ nói chuyện với em con.”
Ba Lăng với Nhược Minh đang đánh cờ ở phòng làm việc nghe thấy tiếng ồn liền ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thấy Nhược Tịch đang ôm mẹ mà khóc rối tinh rối mù, Lăng Nhược Minh nhịn
không nỗi nhíu mày, đi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Làm sao vây, ai ức hiếp chị ấy vậy?”
Nhược Thần phiền chán lắc đầu “Không
biết nữa, nó vừa vào cửa là ôm mẹ khóc ngất lên, chị với mẹ hỏi thì
không chịu nói, ngay cả chị hung dữ mà cũng không làm gì được thật sự
muốn chết người mà.”
Trước đây, Nhược Tịch cũng hay
khóc, mỗi lần đều lén lút trốn nơi nào đó để khóc, sau lại bị cô phát
hiện, cô lại không biết dỗ em gái như thế nào, cho nên liền cố ý hung dữ dọa em gái, không nghĩ đến mỗi lần hung dữ là em gái sẽ không dám khóc, đáng tiếc bây giờ lớn rồi, chiêu này hết hiệu quả, bất quá mẹ già vậy
mà lại che chở cho em gái, xem ra khúc mắc giữa mẹ già và em gái đã được tháo gở, Lăng Nhược Thần vui mừng nghĩ.
Ba Lăng lần đầu thấy đứa con gái nhỏ luôn nhu thuận, trầm tính của mình lại khóc thương tâm đến vậy, cũng đau lòng đi lên ôm lấy cô, giúp vợ mình cùng dỗ dành, an ủi con gái.
Ánh mắt Nhược Minh đảo một vòng, cũng
không thấy hình dáng của Cung Thụy Thần: Anh rể luôn dính với chị hai,
nếu mà nói cô muốn về nhà mẹ đẻ, anh cũng nhất định đi theo, hôm nay
không thấy bóng dáng, tám phần là hai người cãi nhau. Vì thế liền nói
với Nhược Tịch: “Được rồi, đồ ngu ngốc, chị đừng khóc nữa, có phải Cung
Thụy Thần ức hiếp chị hay không, để em đi đánh anh ta một trận” nói xong làm bộ như sẽ đi thật.
“Nhược Minh, đừng đi.” Nhược Tịch nghe vậy, nhanh giữ chặt cánh tay của cậu lại, không cho cậu đi.
Lăng Nhược Minh cũng chỉ giả vờ giả vịt, nếu làm thật, cậu nhất định đánh
không lại Cung Thụy Thần, ai chẳng biết ‘Cậu hai mặt lạnh’ đầu óc lợi
hại, mà công phu cũng không hề yếu. Thấy Nhược Tịch chịu mở miệng nói
chuyện, cậu liền cơ hội tỏ vẻ nghiêm túc xoay người hỏi cô: “Không cho
em đi cũng được, chị có thể nói cho em biết đã có chuyện gì xảy ra?” Cậu vừa nói vừa cẩn thận đưa khăn giấy cho cô.
Lăng Nhược
Tịch nhận khăn giấy lau lau nước mắt, bình tĩnh lại, liền tránh nặng tìm nhẹ: “Cũng không có gì, chỉ vì một chuyện nhỏ ầm ĩ một trận” Cô không
nghĩ sẽ nói ra chuyện muốn ly hôn với Cung Thụy Thần, sợ mọi người lo
lắng.
“Anh ta có người đàn bà khác?” Lăng Nhược Thần
đoán mò lung tung, thấy em gái khóc đau lòng như vậy, khẳng định không
đơn giản là cãi nhau đâu.
“Không có.” Nhược Tịch thút thít lắc đầu, là anh ấy nghi ngờ cô có người đàn ông khác.
May quá, Lăng Nhược Thần âm thầm thở ra, chỉ cần không phải là chuyện vượt
khuôn thì vẫn còn tốt, nếu không phải bên ngoài, vậy không lẽ....
“Anh ta đánh em hả?” Nhược Thần hỏi thử. Cung Thụy Thần có thể sẽ không đánh vợ đâu, nhưng anh ta mà dám động tay động chân với em gái, cô sẽ mượn
dao chặt đứt tay anh ta, cô oán hận nghĩ như vậy.
Lăng
Nhược Tịch lắc đầu, không muốn chị gái lại lung tung đoán mò nữa, vì thế liền nói “Chị, chị đừng đoán mò nữa, chỉ là có chút chuyện thôi, chúng
em không đồng nhất ý kiến nên mới ầm ĩ thôi” Cô nói xong, liền nhìn ba
mẹ, hỏi dò:“Ba, mẹ, con muốn về nhà ở một thời gian, được không ạ?”
“Chuyện này...” Ba Lăng có chút do dự, dù sao con gái cũng đã gả đi, về nhà mẹ
đẻ ở như vậy, sợ bên thông gia không vui, mẹ Lăng thì không cần để ý
chuyện này, vui vẻ nhận lời: “Được, đương nhiên là được rồi, đây là nhà
con, con muốn về lúc nào thì về, cả nhà đều chào đón, ở bao lâu cũng
được.”
“Cảm ơn ba mẹ, con hơi mệt, con muốn về phòng ngủ một giấc.”
“Được, con lên đi, con ăn cơm chưa, có muốn ăn gì không?” Mẹ cô thân thiết hỏi han.
“Con ăn rồi, ba, mẹ, chị hai, Nhược Minh ngủ ngon, con lên trước.” Cô chúc mọi người ngủ ngon, rồi kéo vali lên lầu.