Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 160: Long Phụng Thai



Không bao lâu sau, Cung Thụy Thần mang đồ ăn lên cho cô, một chén lớn chè táo đỏ hạt sen, còn có mấy thứ ăn nhẹ.

Lăng Nhược Tịch nhịp nhịp ngón trỏ, rời giường vào phòng tắm rửa mặt chải đầu đi ra, ngồi trên sô pha mà gặm lấy gặm để.

Cung Thụy Thần thấy cô ăn ngon đến vậy, trong lòng liền rất thỏa mãn, liên tục lấy đồ ăn đút cho cô.

“Nhìn vào mắt em, viết nên câu thơ...” Tiếng chuông di động của Lăng Nhược Tịch đột ngột vang lên, cắt ngang bữa sáng ấm áp của hai người, Cung Thụy Thần hết cách đứng dậy giúp Lăng Nhược Tịch lấy điện thoại di dộng, vừa đưa cho cô thì di động anh cũng vang lên, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, liền bắt điện thoại, cùng một tin tức “Nhược Thần sắp sinh, hiện tại đã đến bệnh viện.”

Hai người vội vã thay đồ, nhanh đến bệnh viện. Chờ đến lúc bọn họ đến nơi, thì Lăng Nhược Thần đã được đưa vào phòng sinh. Ba mẹ Lăng và ba mẹ Phương còn có Phương Quan Lâm, Lăng Nhược Minh đều đang chờ ở cửa phòng sinh, nghe nói Phương Quan Kiệt đã cùng vào phòng sinh.

Cung Thụy Thần cũng nhỏ giọng bên tai Nhược Tịch: “Sau nay khi em sanh củ cải nhỏ, anh cũng sẽ vào cùng em.”

Lăng Nhược Tịch nhìn chặt cửa phòng sinh đang đóng chặt, cảm nhận được hơi thở căng thẳng chung quanh, thần kinh cô cũng căng chặt vô thức nắm lấy tay Cung Thụy Thần, khẽ gật đầu. Nghe nói sinh đứa nhỏ rất đau, cô bây giờ có chút sợ hãi.

Mọi người lòng nóng như lửa đốt đợi ngoài phòng chờ, ở đây không nghe được gì, cho nên cũng không biết bên trong như thế nào. Duy nhất có thể làm đó chính là chờ đợi.

Cũng không để mọi người đợi lâu, khoảng chừng nửa giờ phòng sinh cũng mở, một nữ bác sĩ mặc blouse trắng đi ra, gọi tên Lăng Nhược Thần, sinh con trai, mẹ con đều khỏe mạnh, mọi người liền trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, sau đó bác sĩ nói mọi người xuống phòng bệnh bên dưới chờ đợi, bảo là mẹ bà đứa bé chốc nữa sẽ đưa đến đấy.

Lăng Nhược Tịch bởi vì quá căng thẳng lúc này có chút thả lỏng xuống, đột nhiên muốn đi toilet, Cung Thụy Thần cũng đi, đến khi hai người đến phòng bệnh dưới lầu, Lăng Nhược Thần đã sớm được đưa đến đây, đứa nhỏ đang ngủ say cũng được đặt lên chiếc giường nhỏ bên cạnh. Mọi người đều vây quanh đứa bé, nhỏ giọng nói lông mi giống ai, cái mũi giống ai...

Tuy Lăng Nhược Thần vừa mới sinh con nhưng tinh thần lại không tệ chút nào, cầm lấy tay Phương Quan Kiệt vừa cắn vừa nhéo cho hả giận. Ngược lại Phương Quan Kiệt sắc mặt trắng bệch, bộ dạng rất lo sợ, lại như rất cảm động lại có đau lòng, mỉm cười, ở im không tránh né. Mặc kệ cô làm bậy.

Lăng Nhược Tịch cũng đi quan xem cháu trai mới sinh của mình, chỉ thấy làn da nhiều nếp nhăn như một chú khỉ nhỏ đang nhắm mắt nằm trong nôi, cô thật sự không thể nào nhìn ra được cục thịt bé xíu chưa nẩy nở này có điểm nào giống chị cả và anh rể, vì thế quay trở về, vụng trộm nói nhỏ với Cung Thụy Thần: “Cục cưng mới sinh thật xấu, nhiều nếp nhăn như ông lão í.”

Cung Thụy Thần cũng ngẩng đầu nhìn một cái, thấy vật nhỏ kia quả thật quá nhiều nếp nhăn như sao vây quanh mặt trăng trên trời, anh sợ vợ yêu có gánh nặng tâm lý nên nhanh an ủi cô: “Yên tâm, hai chúng ta gen tốt như vầy, cục cưng sinh ra khẳng định sẽ xinh đẹp hơn.”

Lời này của Cung Thụy Thần vốn đã cố gắng nói thật nhỏ rồi, nhưng ai ngờ Phương Quan Lâm bên cạnh anh nghe được, lập tức không sợ thiên hạ đại loạn hét toáng lên:“Chị cả, anh hai em nói cục cưng nhà họ khẳng định xinh đẹp hơn cục cưng nhà chị đó.”

Người nào đó ôm một bụng tức, dù đang bị giày vò đau đớn do vừa mới sinh cũng mặc kệ, nói thế nào thì tiểu bảo bối cũng do cô trải qua ngàn vạn cực khổ đau đớn mới sinh được, sao có thể để người khác chê bai. Tuy rằng không có sức nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn tàn nhẫn như trước, nói: “Cung Thụy Thân, cậu dám nói con trai chị không xinh đẹp, muốn chết rồi phải không?”

“Thằng nhóc Cung gia kia, lời này là cháu nói hả?” Cháu nội bảo bối vàng ngọc bị người ta không coi vào mắt, mọi người Phương gia cũng không nhịn, lập tức nhả đạn về phía Cung Thụy Thần: “Là sao, chẳng lẽ cậu cảm thấy gen Phương gia kém hơn Cung gia nhà cậu à?”

“Ách...” Cung Thụy Thần có chút xấu hổ, anh vốn chỉ an ủi vợ yêu, không nghĩ đến lấy đá ném trời, đem cả nhà người ta ra để đắc tội. Nhanh miệng vớt vát: “Không có, sao có thể chứ, cái này mọi người đều biết Phương gia sinh ra toàn trai xinh gái đẹp, cục cưng lớn lên nhất định là vô cùng tuấn tú, kiệt suất, nhà chúng cháu là con gái, cho nên đương nhiên là phải thướt tha xinh đẹp hơn, đúng rồi, cục cưng đã đặt tên chưa, gọi là gì ạ?”

Qua lời anh nói, cả nhà họ Phương mới chuyển giận sang vui, chuyển sự chú ý sang việc đặt tên cho cục cưng, mấy người họ lại bàn nhau tên đứa nhỏ, cuối cùng cũng chịu buông tha Cung Thụy Thần.

Cung Thụy Thần lau mồ hôi lạnh, âm thầm trao đổi ảnh mắt với vợ, nhìn nhau cười, hai người thừa dịp họ không chú ý liền lén chạy ra ngoài, đi đến khoa phụ sản kiểm tra, xác định cơ thể Lăng Nhược Tịch không sao liền đi lên nói một tiếng tạm biệt mọi người rồi về nhà.

Về đến nhà, mẹ chồng đã chuẩn bị cơm trưa xong rồi, còn cố ý làm cho Lăng Nhược Tịch một chén canh cá, cũng không biết làm sao, Lăng Nhược Tịch ngửi được mùi canh cá lại bắt đầu muốn nôn, chạy vội vào toilet nôn khan một hồi, tuy không nôn ra cái gì, nhưng cô không muốn ăn, tùy tiện mấy miếng, ăn không vô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của vợ, Cung Thụy Thần quá mức đau lòng, ôm cô lên lầu, đặt cô nằm lên giường.

Đợi cô ngủ say, liền chạy đến phòng làm việc gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, hỏi mang thai cần chú ý những điều gì, lại nhờ người tìm một chuyên gia dinh dưỡng, để cho Lăng Nhược Tịch có thể điều trị tốt hơn.

Ngày hôm sau, chuyên gia dinh dưỡng đến, đổi cách nấu khác để cho cô ăn, cô nôn nghén không quá nghiêm trọng, cũng giống như giảm được không ít, thân thể thư thái, Lăng Nhược Tịch có tinh thần và sức lực bắt đầu hành hạ Cung Thụy Thần, cô thường đột ngột muốn ăn món ăn kì quái nào đó, sau đòi Cung Thụy Thân phải đi mua cho bằng được để ăn.

Để mỗi khi Cung Thụy Thần trăm ngàn cực khổ tìm được, rất có cảm giác đạt được thành tựu vui vẻ, mang về trước mặt cô, cô lại chậc lưỡi tỏ vẻ buồn buồn thiếu thiếu không muốn ăn, vài lần cộng lại Cung Thụy Thần chỉ có thể nói thời gian cô mang thai có chứng ‘Hay thay đổi’

Bị cô đày đọa vài lần, cũng dần dần nếm được không ít mùi vị, thì ra là cô gái nhỏ cố ý hành hạ anh, dù có biết nhưng anh cũng đành chịu, anh căn bản không chống lại được sự nhõng nhẽo, làm nũng của cô, huống chi cô gái nhỏ và con gái nhỏ của anh muốn ăn món ngon, anh cũng chỉ có thể ném chuột sợ vỡ đồ, tùy cô hành hạ.

Cũng may bụng cô cũng dần dần to lên, cô bắt đầu trở nên thích ngủ, tinh thần cũng không tốt bằng mấy tháng trước, cũng không có tâm trạng để hành hạ anh, Cung Thụy Thần xem như có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng bụng vợ yêu hình như có chút lớn hơn bình thường, so với những phụ nữ mang thai cùng tháng thật sự là to hơn, Cung Thụy Thần có chút lo lắng mang cô đến bệnh viện kiểm tra toàn diện. Cuối cùng có kết quả, cô đã mang thai đôi, mà còn là thai đôi long phượng hiếm có, lúc mới có thai thì không có siêu âm, sau lại vì sợ siêu âm không tốt cho đứa bé nên không biết đây là thai đôi.

Cho nên qua sáu tháng mới biết được cô mang thai đôi.

Sau khi biết tin này, ba mẹ Cung mừng rỡ không chịu được, khen con dâu nức nở. Cung Thụy Thần cũng mừng rỡ cười toe toét, có điều anh càng cảm thấy mình thật sự quá năng lực đi. Đợi cho ba mẹ xuống dưới nhà thu xếp phòng trẻ con, anh mới tìm được cơ hội đến bên giường, vỗ về nhẹ nhàng lên bụng cô, dương dương tự đắc bên tai cô: “Vợ ơi, chồng của em thật lợi hại, liền trồng một lúc hai cái củ cải.”

Mãi đến lúc này, Lăng Nhược Tịch mới từ khiếp sợ thoáng lấy lại tinh thần, cô bị tin này làm cho có chút choáng váng, đời trước cả một đứa nhỏ cũng đều không có, sống lại một lần cô lập tức có hai củ cải song sinh, chẳng lẽ đây là bồi thường của ông trời dành cho cô. Cô vì vui mừng muốn khóc lớn, có điều nhìn thấy Cung Thụy Thần đang đắc ý rung đùi, cả một chút muốn khóc cũng khóc không nổi, cười mắng: “Hoa hòe, mẹ đã nói là em có năng lực mà.”

Cung Thụy Thần nghe cô nói vậy, vẻ mặt có chút cổ quái nhìn cô: “Ừ, đất đai có vẻ phì nhiêu, nhất là lượng nước thật sự nhiều. Đáng tiếc, còn phải đợi bốn tháng nữa....” Nói xong mang vẻ mặt thèm chảy dãi nhìn nơi nào đó dưới thân của cô.

Lăng Nhược Tịch bị anh nhìn liền nóng lên, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, đấm một cái vào ngực anh sẵn giọng: “Sói háo sắc.”

Cung Thụy Thần bị gương mặt đỏ bừng của cô chọc cho bên dưới thân căng thẳng muốn bật ra ngoài, mắt sáng trong hóa thành nồng nàn, đột nhiên cúi đầu hôn lấy miệng xinh xắn của cô, mở lấy khớp răng, quấn lấy lưỡi cô dùng sức mút vào. Mãi đến khi cảm tháy cô không thở nổi anh mới lưu luyến buông ra, vẽ theo cánh môi cô, uất ức nói: “Vợ ơi, anh đã nhịn sắp nổ tung rồi, em cũng không an ủi anh, còn mắng anh, anh rất đau lòng đó.”

Lăng Nhược Tịch bị anh nói cho cười khanh khách không ngừng, biết anh được lợi còn khoe, cho nên không thèm để ý đến vẻ đáng thương của anh, vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, đừng ồn nữa, em mệt, anh giúp em xoa chân đi, em muốn ngủ.”

Thấy cô kêu mệt, anh liền thu lại đùa cợt, khát vọng trong lòng cũng bị anh đạp xuống, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, sau đó ngồi lên giường, đặt chân cô lên đùi mình, bắt đầu xoa bóp.

Đứa nhỏ theo tháng ngày lớn dần, hai chân cô đã phù thũng lợi hại, mỗi khi nói làm anh rất đau lòng, vì thế anh còn cố ý dành thời gian đi học matxa, chiều nào tan việc anh cũng về giúp cô xoa bóp một lần, đề cho cô có chút thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.