Chuyện chính đã nói xong, đồ ăn cũng lên bàn, chỗ này chuyên về hải
sản, cho nên cua tôm gì, món nào cũng không thiếu, bọn họ cũng đã đói
bụng, thế là reo hò mang bao tay vào, ăn ngấu nghiến rất vui vẻ.
Trước giờ Lăng Nhược Tịch không có kiên nhẫn bóc vỏ tôm, cho nên cô chỉ ăn ít rau xanh, Cung Thụy Thần nhíu mày nhìn cô một hồi, rồi im hơi lặng
tiếng bóc vỏ từng con tôm, thịt trắng nõn đặt trong dĩa, lặng lẽ đưa cho cô.
Lăng Nhược Tịch cảm kϊƈɦ ngẩng đầu cười với anh, nhưng căn
bản Cung Thụy Thần không nhìn cô, mặt anh không biến sắc cứ thế ăn phần
của mình, Lăng Nhược Tịch cũng không để bụng, ngược lại cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu. Thế là cô đắc ý gắp thịt tôm lên, ăn không ít.
Trần Minh Hiên và Phương Quan Lâm là người thích chọc cười người khác, ở đâu có họ ở đó sẽ không buồn tẻ, khó khăn lắm anh hai mới đưa vợ ra ngoài
tụ tập, bọn họ sao có thể chịu bỏ qua cơ hội này chứ, vừa ăn vừa đùa nói chuyện làm thân với Lăng Nhược Tịch, Vũ Kinh Phàm mặc dù không hoạt bát như họ, nhưng cũng có khiếu hài hước, thỉnh thoảng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, còn Cung Thụy Thần thì ở trước mặt người thân quen cũng nói
nhiều hơn, mà lại cùng sở thích vẽ rắn thêm chân, thỉnh thoảng làm cho
bầu không khí sôi sục hẳn lên.
Cho nên bữa cơm tối này, cả khách
lẫn chủ đều vui vẻ. Ăn cơm xong ra ngoài, thành phố cũng vừa mới lên
đèn. Có lẽ bọn họ chưa thấy thỏa mãn, cho nên Trần Minh Hiên đề nghị mọi người đến ‘An Nhạc’ hát KTV, Lăng Nhược Tịch lại nhớ đến ‘Em gái múa
cột’, tức giận trong lòng, vì thế hỏi ngay: “Đến An Nhạc xem em gái múa
cột sao?”
Trần Minh Hiên đỡ trán kêu rên: “Chị hai, em sai rồi,
sau này ở trước mặt anh hai, em sẽ tuyệt đối không nhắc đến em gái múa
cột, hay bất cứ em gái nào hết, tất cả cũng sẽ không nhắc nữa, nhất định từng giây từng phút giám sát để anh hai hoàn toàn là ‘Trai nhà lành’.
Chị hai, chị đại nhân đại lương tha cho tiểu nhân một lần đi mà, ha!”
Trai nhà lành? Lăng Nhược Tịch nghe Trần Minh Hiên nói xong lập tức phì
cười. Lúc này bọn họ đang đứng ở cửa chính nhà hàng, ngoài cửa có một
ngọn đèn, soi sáng nụ cười đầy sinh động của Lăng Nhược Tịch, dáng dấp
cô xinh đẹp khiến Cung Thụy Thần càng nhìn càng ngây người, trái tim
không thể nào khống chế được, nẩy lên một nhịp.
Cũng may là công
phu mặt lạnh của anh rất cao thâm, dù ngay lúc này nội tâm đang nhộn
nhạo, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, không ai nhận ra sự khác lạ của anh, anh im lặng không lên tiếng tự giải độc cho chính mình.
Mãi đến khi bọn họ thẳng đường đến “An Nhạc” sau đó thấy Trần Minh Hiên gọi mấy người bạn quen biết cả nam lẫn nữ nối đuôi đi vào chào hỏi, Cung
Thụy Thần mới sực tỉnh, anh thật sự càng ngày càng không bình thường,
vậy mà lại ngắm nhìn cô lâu như thế, ngay cả trái tim của anh dường như
cũng có phần khác lạ.
Nhìn cô cười nghiêng ngả trong lòng mình vì giọng hát quái đản của thằng tư, đột nhiên Cung Thụy Thần cảm thấy bình tĩnh lạ thường: Yêu thì yêu thôi, cưng chiều thì cưng chiều, giả như
cưng cô lên tận trời thì đã sao, chỉ cần anh muốn là được.
Trần
Minh Hiên hát xong một bài, cùng mọi người hò reo ồn ào muốn Cung Thụy
Thần hát cùng Lăng Nhược Tịch một khúc tình ca, cô định từ chối nhưng
nhìn thấy anh đứng dậy, cô cũng không thể làm anh mất mặt để người khác
chê cười, nên cũng đứng dậy cầm lấy micro.
Lăng Nhược Tịch gật đầu, chăm chú nhìn màn hình: “Nhìn ánh mắt của anh viết
thành câu thơ, đôi khi cuồng dã lại có khi thần bí.” Giọng nữ mềm mại du dương cất lên.
“Theo tâm tình của người xung quanh, bước chân dù rối loạn nhưng vẫn cam lòng.” Giọng nam trầm ấm pha chút lạnh lùng.
….
“Yêu một người thường rất cẩn thận, giống như nâng niu thủy tinh trêи tay.
Yêu một người trong lòng thường rối rắm, nhìn thế giới xuyên qua thủy
tinh.” Cung Thụy Thần trong lòng khẽ động, đôi mắt đen nhánh của anh
nhìn cô chăm chăm.
Lăng Nhược Tịch bị anh nhìn khiến tim đập nhảy loạn xạ, không muốn anh nhìn thấy sự khác thường của mình, hoảng hốt
quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Bài hát kết thúc, mọi người đều hô
to muốn hát thêm bài nữa, nhưng Cung Thụy Thần không chịu hát, kéo Lăng
Nhược Tịch ngồi xuống.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Phương Quan Lâm lập tức sấn đến, nói ngồi không thì có gì vui, rủ rê Lăng Nhược Tịch chơi trò phạt rượu.
Lăng Nhược Tịch chưa chơi bao giờ, tò mò đồng ý, thấy cô muốn chơi Cung Thụy Thần nhíu mày, tay ôm eo cô càng chặt hơn, Lăng Nhược Tịch nghiêng đầu
nhìn anh, anh nhỏ giọng hỏi: “Em biết chơi không?”
“Không biết ạ, cho nên mới tò mò muốn chơi thử.” Lăng Nhược Tịch trả lời rất thản nhiên.
Cung Thụy Thần nghe xong càng nhíu chặt mày hơn, nhỏ giọng bên tai cô nói
một câu: “Em ngốc quá, không biết chơi lại dám đồng ý, không sợ bọn họ
chuốc rượu à?”
“Không phải là còn có anh sao?” Lăng Nhược Tịch
không suy nghĩ trả lời rất nhanh, trong giọng nói hoàn toàn là sự tín
nhiệm đối với anh.
Chỉ một câu nói, đã khiến Cung Thụy Thần cam
tâm tình nguyện, vui vẻ chắn rượu cho cô cả buổi tối, cậu ba Phương, cậu tư Trần với không ít bạn bè nam nữ, thường ngày khó có cơ hội chuốc
rượu cậu hai mặt liệt này, cho nên cơ hội khó có này sao dễ buông tha,
thế là từng người một luân phiên ra trận, rót rượu cho anh liên tục.
Đến cuối cùng, Cung Thụy Thần bị uống đến say bí tỉ nằm oặt trêи người Lăng Nhược Tịch, còn cười ngây ngô. Mọi người bị cảnh trước mắt này làm cho
kinh ngạc.
Không nghĩ đến cậu hai mặt liệt, danh tiếng đồn xa,
khi uống say lại có bộ mặt cười ngây ngô như vậy?! Đã vậy còn cười rộ
lên nữa chứ. Đây đúng là chuyện lạ trăm năm có một.
Phương Quan
Lâm phản ứng rất nhanh, vừa thấy anh hai mình như vậy, rêи thầm một
tiếng tiêu rồi, chờ ngày mai anh hai tỉnh rượu, biết mình là người hại
anh ấy ném hết mặt mũi thế này, còn không ăn tươi nuốt sống mình mới lạ
đó.
Thế là cậu nhanh chóng giải tán mọi người, tự mình dìu Cung
Thụy Thần lên xe, sau đó cho người đưa anh với Lăng Nhược Tịch về nhà.
Cung Thụy Thần gặp gió, có chút tỉnh táo, miệng lại khát vô cùng, thế là cứ
cuốn lấy Lăng Nhược Tịch đòi uống nước. Trêи xe không có nước, mà dừng
xe mua nước thì phiền phức, Lăng Nhược Tịch đành phải dỗ dành anh chờ
thêm chút nữa: “Anh ngoan nha, bây giờ không có nước, chờ lát nữa về nhà sẽ có nước uống, rất nhanh..Ưm…” đến nhà…
Cung Thụy Thần vừa
nghe không có nước uống, ngọ ngoạy muốn tìm nước uống, thấy cái miệng
nhỏ nhắn của cô đóng mở không ngừng, bỗng nhiên nhớ ra ở đó cũng có
nước, hơn nữa mùi vị cũng rất ngọt, thế là anh nhào tới, ôm cô ngã nhào
xuống ghế xe, đói khát ʍút̼ lấy cái miệng nhỏ của cô.
Lăng Nhược
Tịch càng hoảng sợ, lập tức vỗ chan chát vào lưng anh, nhưng lại không
chống nổi sức mạnh của anh, bị anh cạy mở răng môi, lôi kéo lưỡi mềm
trơn trợt ra ngoài rồi dùng sức ʍút̼ lấy.
Bác tài ở đằng trước
nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng sau ghế từ kính hậu, không khỏi cảm thấy
ngại ngùng và xấu hổ, sợ đến mức chỉ biết đạp chân ga, mắt nhìn thẳng về phía trước.