Đợi đến khi anh chuẩn bị cạy hàm răng cô ra để tiến vào, đột nhiên phanh một tiếng, cửa phòng làm việc bị mở tung ra.
Cung Thuỵ Thần chửi thầm một tiếng rồi quay đầu lại, hai mắt toé lửa nhìn ra cửa hận không thể chém chết thằng khốn nào dám phá chuyện tốt của mình.
Anh chàng nào đó đạp cửa chạy vào làm như không thấy đôi mắt đầy lửa hận
của ai kia, vô cùng tự nhiên lên tiếng nói: “Anh hai, nghe nói ‘Ám Dạ’ có mấy em gái múa cột mới đến, đêm nay nếu không nhanh chân đến nếm
trước… A… Chị dâu cũng có ở đây?”
Đôi mắt đào hoa tràn đầy hứng
thú tìm tòi trong phòng, mãi đến khi nhìn thấy người ở phía sau lưng
Cung Thuỵ Thần, bởi vì cậu đột ngột đạp cửa đi vào nên giật mình ngồi
bật dậy trêи sofa, mở to hai mắt đầy hoang mang, đây còn không phải là
Lăng Nhược Tịch hay sao? Lúc này, anh chàng mới cười tủm tỉm đánh giá
chị dâu nhỏ thần bí mà mình chỉ mới được gặp qua một lần ở tiệc cưới.
Thư ký Trần đi theo, đứng sau lưng thái tử gia ngành điện tử Trần Minh
Hiên, nhìn về phía boss đang mang vẻ mặt không vui vẻ gì của mình, nói:
“Xin lỗi, tổng giám đốc, Trần tổng nói tìm anh có việc gấp, tôi ngăn cản không được…” Giọng nói của cô vô cùng thành khẩn, có điều khoé mắt
đang không ngừng nhìn về phía sofa.
Trần Minh Hiên nghe thấy vậy, khoé miệng lập tức co giật, mắng thầm trong lòng: Tiểu hồ ly này, nếu không phải em cố ý nói tổng giám đốc phu nhân đang ở bên trong, làm tôi hiếu kì, tôi thèm xông vào sao? Giờ còn dám nói với anh
hai không cản tôi được. Em còn thiếu chút là đẩy tôi vào luôn rồi, ở đó
mà cản!
Cung Thuỵ Thần không có để ý lời xin lỗi của thư ký
Trần, chỉ nhìn chằm chằm người nào đó đang cười cợt nhã, bực bội nói:
“Nhóc Tứ, cậu rảnh rỗi quá rồi phải không?” Nếu vậy, anh không ngại tìm chút chuyện cho cậu làm. Xưa nay anh vốn không quản tính lông bông của
cậu, nhưng lần này anh lại rất tức giận khi cậu tự ý xông vào phòng như vậy.
Nhìn ý lạnh trong mắt của Cung Thuỵ Thần, Trần Minh Hiên
nhận ra, tuy anh hai mình lúc nào cũng mang vẻ mặt cứng ngắc, nhưng
tính tình lại không tệ, cậu biết lúc này anh thật sự rất tức giận, cậu
cố nặn ra nụ cười làm hòa nói: “Ha ha. anh hai, em có việc bận rồi, xem
ra hôm nay anh cũng nhiều việc, em không quấy rầy nữa, chị dâu, gặp lại
sau.”
“Gặp lại sau…”
Lăng Nhược Tịch mờ mịt không biết
chuyện gì, nhìn thấy cậu thanh niên xinh đẹp trước mắt chào hỏi với
mình, cô theo bản năng đáp lại. Trần Minh Hiên nhìn chị dâu nhỏ nhà mình còn có chút ngây ngốc, không khỏi ném cho cô ánh mắt quyến rũ, sau đó
nhanh chân chạy mất, thư ký Trần sau khi đóng cửa lại cũng chạy trối
chết theo sau! Hì hì, cô đã toại nguyện rồi, đã được nhìn thấy phu nhân
của tổng giám đốc, lại có chuyện để tám rồi đây.
“Ấy…” Lặng Nhược Tịch há hốc mồm nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt, không biết phải làm sao, cậu thiếu niên xinh đẹp kia là ai? Tại sao gọi cô là chị dâu
nhỏ? Còn nữa, sao cậu ta còn ném cho cô ánh mắt quyến rũ như thế? Cô cô
cũng không nhớ được mình có quen người như vậy không? Cậu ta là bạn của
anh sao? Lăng Nhược Tịch nhìn về phía Cung Thuỵ Thần, nhận thấy sắc mặt
anh không tốt, cô rất biết điều im lặng không nói ra nghi vấn của mình.
Trong chớp mắt căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Lăng Nhược Tịch có chút
xấu hổ, nghĩ tới mình đến để đưa cơm trưa, chứ không phải đến đây để ngủ trêи sofa.
Thế là cô lấy áo khoác trêи người mình xuống, đứng
lên trả lại cho Cung Thuỵ Thần, sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy… Em về nhà
trước.”
Cung Thuỵ Thần nhìn cô một cái, rồi nhận lấy áo khoác, vô cùng bình tĩnh trầm giọng nói: “Cùng về đi.”
“A? Dạ…” Lăng Nhược Tịch nghe anh nói cùng về, theo bản năng cho là anh
muốn đi “Nếm trước”, trong lòng không tư vị gì, ở trước mặt cô mà anh
còn muốn đi lêu lỏng như vậy, cũng không sợ cô biết, thật sự là không
xem cô ra gì.
Tuy thân phận của cô là vợ anh, nhưng không biết
tại sao cô không có tự tin, không dám thể hiện quyền làm vợ của mình để
kiềm chế cuộc sống của anh.
Hai người đi thang máy xuống thẳng
bãi đậu xe dưới tầng hầm, một trước một sau đi đến chỗ đậu xe của Cung
Thuỵ Thần, Lăng Nhược Tịch không biết vì sao lại có cảm giác thất bại,
sống cả hai đời cũng chưa từng có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, trong lúc
nhất thời trong lòng đây ấm ức, không muốn sống cùng Cung Thuỵ Thần nữa.
Cô dừng bước chân, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Anh không cần đưa
em về, em tự mình lái xe về là được.” Dù sao cũng phải đi, nên không cần đưa cô về nhà, giả vờ quan tâm gì chứ? Hay anh muốn để cha mẹ hai bên
nhìn thấy? Đây chính là hôn nhân kinh doanh đầy xót xa, cũng là nguyên
nhân khiến cô bài xích cuộc hôn nhân này, Lăng Nhược Tịch cuối cùng cũng đã nhớ được vì sao mình ghét anh, thì ra chỉ vì liên hôn thương mại, mà cô hay cuộc hôn nhân này cũng đều là vật hi sinh.
Cung Thuỵ Thần nghe vậy lập tức dừng lại, xoay người hỏi cô: “Em cho rằng tôi muốn đi đâu?”
“Anh không phải là muốn đi xem…” Mấy cô em múa cột sao? Cô còn nhớ rõ ràng
cậu em đẹp trai kia nói như thế, Lăng Nhược Tịch cảm thấy sắc mặt anh
không tốt, giống như giông tố sẽ ập đến, cho nên nửa câu còn lại cô đành phải nuốt xuống, chẳng lẽ là cô hiểu lầm? Anh không phải muốn đi
xem mấy cô em đó mà anh muốn về nhà cùng cô? U ám trong lòng Lăng Nhược Tịch đều tan biến, trái lại còn có một chút vui vẻ.
“Em muốn tôi đi?” Mặt Cung Thuỵ Thần tái mét, một hồi lâu mới ném ra một câu đầy ý tứ không rõ ràng như vậy.
“Á?” Lăng Nhược Tịch bị anh hỏi làm cho kinh ngạc, anh là có ý gì? Đang thử dò xét cô sao? Cô nên đồng ý hay là phản đối?
Tuy trong lòng cô không muốn để anh đi, nhưng hình như đàn ông đều không
thích bị vợ quản, huống chi giữa bọn họ là hôn nhân không tình yêu.
Lăng Nhược Tịch không biết trả lời thế nào, đành ngây ngốc đứng ở yên một chỗ.
Cung Thuỵ Thần nhìn thấy cô mím chặt môi, trong mắt đầy sự đấu tranh, không
khỏi vừa giận vừa buồn cười, nói một câu: “Ngốc.” Sau đó xoay người đi
về phía trước.
Đi hai ba bước thấy Lăng Nhược Tịch không có đi theo, anh khẽ thở dài quay đầu lại, chau mày nói: “Theo nhanh.”
Ngồi ở trong xe, Lăng Nhược Tịch không ngừng xúc động, cô sống lại lần này,
tại sao trí thông minh lại rơi đi đâu hết? Cô sống bên cạnh người đàn
ông này hai đời, nhưng cô lại chưa từng hiểu anh.
Cô lập tức nhớ
đến Lý Thượng, người đàn ông mà cô tự cho rằng mình hiểu rõ nhất, nhưng
cô thật sự hiểu anh ta sao? Vừa mới nghĩ đến sự phản bội của anh ta,
trong lòng cô đắng ngắt như ăn trúng khổ qua.
Cung Thuỵ Thần vừa
lái xe vừa dùng khoé mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nhìn thấy gương mặt
đầy bi thương của cô, trong lòng không khỏi buồn thầm, ở bên cạnh anh cô đau khổ như thế sao?
Hai người về đến nhà, mẹ Cung đúng lúc vừa
định đi ra ngoài, thấy con trai tan làm sớm, hơn nữa còn về cùng với con dâu, bà rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của con trai,
không cần nghĩ cũng biết đây là do con dâu tốt của bà chọc giận rồi,
nghĩ như vậy bà lại càng ghét cô hơn.
Lăng Nhược Tịch nhìn thấy mẹ chồng, lập tức chạy lên chào hỏi: “Me, chúng con mới về, mẹ muốn đi ra ngoài ạ?”
Mẹ Cung ừ một tiếng với cô cho có lệ, quay đầu nhìn Cung Thuỵ Thần nói:
“Hôm nay tan làm sớm vậy, ba con có hẹn bạn học cũ đi ăn, mẹ ra ngoài
một chút, cơm tối hai đứa tự ăn đi.”
“Con biết rồi mẹ, con đi tắm trước.” Cung Thuỵ Thần nói xong cũng lên lầu, mẹ Cung thì xoay người
đi, để lại một mình Lăng Nhược Tịch lúng túng đứng tại chỗ.
Nhiệt tình của cô bị chậu nước lạnh dập tắt, trong ngực chẳng có tư vị gì,
trải qua buổi sáng ngắn ngủi, cô đã nhận ra mẹ chồng không thích cô,
nhưng không ngờ được, bà lại ghét cô đến nỗi cũng không thèm liếc nhìn
cô một cái, hu hu, cuối cùng thì cô đã làm chuyện gì khiến cho ma
quỷ, thần tiên, người phàm đều tức giận như vậy chứ?
Lăng Nhược
Tịch chịu đả kϊƈɦ quá lớn, suốt bữa ăn tối đều tiu nghỉu, Cung Thuỵ Thần nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, từng cơn tức giận tích tụ
lại trong lòng, vốn nghĩ sau khi cơm nước xong sẽ đưa cô ra ngoài
shopping, nhưng nhìn thấy cô ủ rũ như thế, ăn xong anh lập tức đi thẳng về phòng sách.