Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 56: Xem nhà



Lúc lên lầu cô cũng không chú ý, vào nhà mới phát hiện, thì ra đây là tầng trêи cùng có một tầng lững, Lăng Nhược Tịch nhìn khắp nơi, trong nhà được thiết kế đơn giản, màu vàng nhạt và trắng là màu chủ đạo, còn có màu xanh lá mạ, làm người nhìn cảm thấy thật thoải mái. Bên dưới là phòng bếp, phòng khách, phòng sách và nhà vệ sinh, bên trêи là hai căn phòng ngủ.

Tuy không có vật dụng trang trí, thoạt đầu nhìn căn nhà trống trãi vắng ngắt, nhưng chỉ cần suy nghĩ đây chính là ngôi nhà thuộc về mình, Lăng Nhược Tịch vui mừng không ngớt, đứng đó nhìn chỗ này chỗ kia cười toe toét.

Cung Thụy Thần ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên bả vai cô, cười: “Thế nào, có thích không em?”

“Thích, thích, thật sự là vô cùng thích.” Lăng Nhược Tịch gật đầu lia lịa, sau đó xoay người lại ôm lấy eo anh, xúc động gọi: “Thụy Thần.” Cô thật sự không biết nói gì cho tốt, một câu cảm ơn cũng không thể nói hết được cảm động trong lòng mình.

“Hử?” Cung Thụy Thần cúi đầu, dịu dàng nhìn cô, cô cũng nhìn vào mắt anh, vẻ lạnh lẽo trước đây đã không còn nữa, bây giờ tất cả đều là tình cảm dịu dàng, trái tim Lăng Nhược Tịch đập dồn dập, không kịp nghĩ nhiều đã nhón chân lên hôn môi anh, chỉ định lướt qua mà thôi ai ngờ được khi cô vừa rời khỏi môi anh, đã bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt gáy, mạnh mẽ chặn kín môi cô, anh dùng cái lưỡi to của mình cạy mở hàm răng của cô ra, tham lam kéo lấy lưỡi nhỏ của cô mà dây dưa ʍút̼ hôn.

“Ưm…” Lăng Nhược Tịch bị anh hôn, toàn thân như tan rã rêи khẽ một tiếng, tựa vào lòng anh, không kiềm chế được mà đáp lại.

Bởi vì kinh nguyệt của Lăng Nhược Tịch đến, cho nên mấy ngày nay Cung Thụy Thần cũng không ăn cô, hơn nữa đêm qua, một mình phòng không gối chiếc, trằn trọc khó chịu muốn chết, lúc này ôm lấy thân thể mềm mại ngọt ngào trong lòng, sao anh còn nhịn được.

Anh gấp gáp buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, ɭϊếʍ cánh môi sáng bóng của cô hỏi: “Được không em?”

“Dạ?” Lăng Nhược Tịch còn đang mơ hồ, không kịp hiểu được anh đang hỏi gì, trợn tròn đôi mắt mê ly, nghi ngờ nhìn anh.

Cung Thụy Thần bị vẻ phong tình trong lúc vô ý của cô kϊƈɦ thích lửa nóng trong người, âm thầm tính toán cũng đã mấy ngày, có thể làm được, cho nên anh không đợi cô trả lời mà trực tiếp ôm cô đè xuống ghế sofa, lại một lần nữa hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô.

Một tay anh luồn vào trong áo, đẩy áօ ɭót ra, vuốt ve bầu ngực mềm mại của cô. Tay còn lại tham lam chui vào trong quần jean chật chội hung hăng nhào nặn cái ʍôиɠ của cô.

Lăng Nhược Tịch lúc này mới hiểu được, vừa rồi anh hỏi như thế là có ý gì, khuôn mặt xinh đẹp dần nóng lên, có điều trong lòng cô dường như cũng đầy chờ mong.

Cho nên giả vờ giả vịt từ chối hai ba lần, rồi ỡm ờ mặc kệ anh cởi quần áo mình ra.

Cung Thụy Thần nhìn thấy hai khối tròn trịa trắng nõn và nụ hồng run rẩy dựng đứng, không kiềm lòng được cúi đầu ngậm vào miệng, ʍút̼ thành tiếng chùn chụt.

Đồng thời, một tay anh cũng tìm kiếm bên dưới, tiến vào giữa hai chân cô, cảm giác ngứa nhột làm Lăng Nhược Tịch kẹp chặt hai chân theo bản năng, muốn ngăn cản hành động của anh, nhưng anh lại nhanh hơn một bước, quen cửa quen nẻo tìm được hoa châu ấm nóng của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi nhào nặn, không qua mấy lần, Lăng Nhược Tịch liền có cảm giác sướиɠ kɧօáϊ dâng lên, hai chân đang kẹp chặt cũng đã nhũn ra mặc anh mở rộng hơn, cửa hoa động cũng phun trào bọt nước trong suốt.

“Chậc, cưng ơi, em chảy nước rồi này, hôm nay thật dễ dàng, muốn rồi phải không em?” Cung Thụy Thần bất ngờ đẩy ngón tay vào một chút, sau đó trong tiếng hít thở của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn vợ, buông lời trêu chọc.

Lăng Nhược Tịch biết anh đang cố ý đùa bỡn mình, cô vừa tức vừa ngượng, nhưng ngày hôm nay cô không muốn làm trái ý anh. Thế nên cô đưa tay lên ôm cổ anh, hai chân thon dài chậm rãi vòng quanh eo anh, miệng thì thào nũng nịu: “Ông xã, em muốn….”

Ầm một cái, ngọn lửa ɖu͙ƈ cuồn cuộn đã thiêu đốt đi lý trí cuối cùng còn sót lại của anh, Cung Thụy Thần gầm nhẹ: “Yêu tinh.” Anh cũng không cần nhịn nữa, rút ngón tay ra ngoài. Mở bung hai chân cô ra hết cỡ, tách hai đóa hoa môi ra, ưỡn người vọt vào trong.

“Ối…” Cô cảm thấy khó chịu rêи rỉ thành tiếng.

Con đường bên trong chật chội mà mềm mại làm cho anh vô cùng sung sướиɠ, nhẹ rút ra một chút lại thẳng lưng đẩy mạnh vào trong, cắm vào tận cùng gốc rễ.

“Á… Sâu quá…” Lăng Nhược Tịch không tự chủ được mà ưỡn người lên, hai tay gìm chặt bờ vai anh, hy vọng anh không tiến vào sâu như vậy nữa.

“Không thích? Hửm?” Thấy cô nhíu mày, Cung Thụy Thần vừa mạnh mẽ ra vào vừa hỏi cô.

“Á… Sâu như vậy.. Ưm…Ư ư… Có chút đau…Ưm…” Phân thân to lớn của anh mỗi lần cắm sâu vào hoa huy*t, cô đều cảm thấy bản thân mình không chịu đựng được, vách thịt mềm mại gần như đã bị vỡ tung ra, anh còn xấu tính để quái thú của mình chà xát thịt non bên trong, phần đầu to lớn đâm mạnh vào hoa tâm, kϊƈɦ thích mãnh liệt như vậy thật làm cô muốn phát điên.

“Ừm, anh sẽ nhẹ nhàng.” Hôm nay Cung Thụy Thần phá lệ, thật sự mang quái thú của mình đi ra ngoài, chậm rãi cọ sát nhẹ nhàng.

“Ưm…A… Hư…” đoán chừng Lăng Nhược Tịch lại càng thêm khó chịu, ngứa ngáy nơi sâu thẩm trong hoa huy*t không được giải trừ làm cô uốn éo cơ thể, không ngừng nâng ʍôиɠ lên để được gần anh hơn.

Cung Thụy Thần nở nụ cười xấu xa, ngăn cản không cho cô di chuyển, Lăng Nhược Tịch bị ép khóc to lên: “Ông xã, mạnh một chút, xin anh mạnh lên, em ngứa.”

“Em yêu, đây là em nói đó nha, lát nữa không được phép cầu xin tha đâu đấy.”

Cung Thụy Thần nghe thế nở nụ cười, cúi đầu xuống nói trêи môi cô, sau đó bất ngờ đẩy toàn bộ phân thân đi vào, thúc vào thật sâu, điên cuồng đưa đẩy.

Âm thanh da thịt chạm nhau bành bạch vang khắp căn phòng, cô bị anh cắm rút khiến nước mật văng tứ tung, nũng nịu kêu rêи liên tục, cảm giác như muốn tan rả, hai bầu ngực no tròn đáng thương lắc lư lên xuống, ánh mắt đầy lửa tình của anh nhìn thấy lại càng thêm nóng bỏng, phân thân to lớn bên dưới cũng càng thúc vào sâu hơn.

“Chậm… Chậm một chút… Thụy Thần… Em chịu không nổi… Á…” Lăng Nhược Tịch theo không kịp di chuyển của anh, cơn sóng sảng kɧօáϊ mãnh liệt bao trùm lấy cô, cô không tự chủ được, nhanh chóng co rút bản thân, ra vẻ đáng thương cầu xin anh.

Cung Thụy Thần bị cô xoắn chặt cũng khó kiềm chế được, thế nên động tác chậm lại một chút, chín cạn một sâu chơi đùa. Vừa dùng tay vân vê chơi đùa hạt đậu thịt non mềm nóng bỏng, vừa cắn vành tai của cô, thì thầm: “Lúc sửa sang nhà, anh đã nói họ lắp tường gỗ cách âm rồi.”

“Ưm…” Lăng Nhược Tịch vừa mới có cơ hội lấy hơi, lại nghe anh nói vấn đề này, có chút không hiểu nên quay đầu lại nhìn anh.

Nhìn thấy cô ngốc ngốc như vậy, Cung Thụy Thần lại thấy vô cùng đáng yêu, cắn mũi cô một cái, nghe cô kêu đau mới nhả ra, cười cười: “Hiệu quả cách âm trong nhà rất tốt, cho nên cưng có hét lớn cũng không sao, anh thích nghe tiếng rêи rĩ thật lớn từ cái miệng nhỏ bé của cưng.”

Lăng Nhược Tịch nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức giống như bị lửa đốt, thẹn quá thành giận, mở miệng cắn môi anh, Cung Thụy Thần còn đang thưởng thức dáng vẻ vừa tức vừa thẹn của vợ yêu thì ngay lập tức chưa kịp nhận ra cô cắn ở đâu, thế là vinh quang bị thương.

Đau nhói trêи môi kϊƈɦ thích ham muốn nhiều hơn nữa, anh gầm một tiếng, lật người Lăng Nhược Tịch lại, từ phía sau hung hăng thúc vào trong cô, điên cuồng làm cô.

“A a a….” Không quá mấy lần, Lăng Nhược Tịch chịu không nổi mà tiết ra, nhấn chìm cô bằng những cơn sóng cao trào bên trong cơ thể.

Hoa động không ngừng co thắt, run rẩy.

Cung Thụy Thần nhân lúc cô còn cao trào mà dùng sức đẩy vào, khiến cô chưa hết đợt cao trào này thì cơn sóng sung sướиɠ khác lại đến, kɧօáϊ cảm ngập trời, cả người gần như muốn ngất đi.

Cung Thụy Thần dốc sức ra vào một hồi, rồi cắm vào thật sâu, một luồng dịch trắng đục tuôn trào lấp đầy bên trong cô.

Nóng ấm làm Lăng Nhược Tịch giật mình, bỗng nhiên cô nhớ ra tháng này mình đã dừng thuốc ngừa thai, thế là hoảng hốt kêu lên: “Đừng cho vào trong, không phải kỳ an toàn.”

Mặc dù đã muộn, nhưng Cung Thụy Thần vẫn nhanh chóng rút ra, dịch nóng còn thừa lại đều phun lên cánh ʍôиɠ trắng mềm của cô, nhìn thật ɖâʍ đãng.

Cung Thụy Thần cong miệng cười, thỏa mãn nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, bình ổn lại hơi thở, Lăng Nhược Tịch mệt chết nằm ì trêи ghế sofa không muốn động đậy, Cung Thụy Thần nghỉ ngơi một hồi, khôi phục tinh thần, bắt đầu xoa xoa bóp bóp thân thể cô, nhìn ʍôиɠ nhỏ của cô ướt nhẹp, thế là trong giây phút cao hứng, anh lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ ẩm ướt viết thành chữ.

Viết xong, anh còn hỏi Lăng Nhược Tịch: “Chữ này là gì?”

Lăng Nhược Tịch, sáng không ăn, trưa cũng chưa ăn, lại bị anh lăn lộn một phen, lúc này đã hoa cả mắt, toàn thân yếu ớt, nào còn có tâm tình chơi với anh, cô hừ hừ không thèm trả lời.

Cung Thụy Thần lại đẩy đẩy cô, hối thúc: “Nhanh nhanh đoán đi.”

“Em.” Lăng Nhược Tịch tùy tiện trả lời cho có.

Cung Thụy Thần vui vui, đưa tay lên viết tiếp, chỉ là vừa viết một nét, Lăng Nhược Tịch đột nhiên nghiêng đầu ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Em đói.”

Cung Thụy Thần vỗ vào cánh ʍôиɠ của cô,nói: “Đoán đi rồi ăn.”

Lăng Nhược Tịch nhìn anh, nước mắt lưng tròng: “Đồ xấu xa, anh muốn em chết đói hả, sáng giờ em còn chưa ăn đó.”

Cung Thụy Thần tức giận thật muốn nhào tới cắn cô một cái. Vốn là định sẽ tỏ tình với cô, ai ngờ cục cưng của anh lại không hiểu phong tình gì cả, hừ, vậy thì lần sau, muốn nghe anh bày tỏ sẽ không dễ như vậy đâu.

“Sao em không ăn sáng?” Cung Thụy Thần tức thì tức, nhưng cũng thương cô cả ngày chưa ăn gì, thế nên thở dài, vừa mắng cô vừa đứng dậy gọi điện thoại đi.

“Không thấy ngon miệng nên ăn không vào.” Lăng Nhược Tịch không muốn để anh biết chuyện Lý Thượng, cho nên tìm đại một lý do cho có. Cô vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị đi tắm một chút. Cô vừa mới nhón người đứng lên thì dịch thể bên trong lại ồ ạt chảy ra, cô vội cằm khăn giấy lau chùi, cũng may sofa có lớp da bên ngoài, lau chùi còn dễ, nếu là vải e là không xong.

Aiz, không ngờ ngày đầu tiên đến xem nhà mới, thế mà lại làm chuyện không đứng đắn với anh trêи ghế sofa, nghĩ như thế khuôn mặt Lăng Nhược Tịch đỏ bừng lên.

Cung Thụy Thần gọi điện xong quay đầu lại nhìn thấy vợ yêu đang đỏ mặt, tay cầm khăn giấy lau chùi giữa hai chân, anh không khỏi nóng người, sợ mình kiềm lòng không được nhào tới, anh vội vàng quay đầu sang chỗ khác, ho nhẹ một cái: “Em lên lầu tắm đi, quần áo anh cho người mang tới đã treo trong tủ. Em tắm xong là có thể ăn cơm được rồi.”

“Dạ” Lăng Nhược Tịch gật đầu, nhặt quần áo bị anh ném lung tung trêи sàn nhà lên, nhưng nghĩ đến chuyện đi tắm cũng phải cởi ra, nên cô cũng không mặt vào, cắn răng mang thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với hai chân bủn rủn đi lên lầu tắm.

Cung Thụy Thần cũng nhanh chóng vọt vào phòng tắm dưới này, sau đó chạy lên lầu thay quần áo, rồi dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, vừa xong thì đồ ăn bên ngoài cũng đã đưa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.