Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 7: Ma nữ lăng nhược thần



Lăng Nhược Tịch là con gái thứ hai của nhà họ Lăng, nhưng cô không phải do mẹ Lăng sinh ra, mà là con riêng bên ngoài của ba Lăng, năm sáu tuổi cô tình cờ nghe thấy ba mẹ cãi nhau nên biết được bí mật này.

Lúc đó cô mới hiểu được tại sao mẹ Lăng lại đối xử với cô không tốt bằng chị gái, ba cô ngoài việc lén lút cho cô tiền thì cũng mặc kệ không hỏi.

Trong nhà người đối đãi tốt nhất với cô chính là chị gái Lăng Nhược Thần, nhưng tính tình chị gái rất là ghê gớm, không thua gì ma nữ, suốt ngày lấy chuyện ‘ức hϊế͙p͙’ cô làm niềm vui.

Cho nên lúc đầu khi nhà họ Lăng yếu thế muốn liên hôn với nhà họ Cung, cô đã kịch liệt phản đối, thậm chí là bỏ nhà trốn đi. Cô không cam lòng, vì sao? Vì sao cô phải chôn vùi thanh xuân của mình trong cuộc hôn nhân này cơ chứ?

Tiếc là, khi đó cô trẻ dại, yếu thế trước sự uy hϊế͙p͙ cùng dụ dỗ của ba Lăng, cứ như vậy mà thành vợ người ta, đổi lại chút hy vọng cô dành cho gia đình cũng biến mất không còn sót lại gì, cho nên sau khi kết hôn cô gần như đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ, ngay cả chị gái có gọi, cô cũng rất miễn cưỡng, nếu có thể không đi, cô nhất định không đi.

Bây giờ cô sống lại, tâm tình đã không như trước, việc cần thiết nhất lúc này là làm cách nào để chung sống tốt đẹp với Cung Thụy Thần, làm sao để cô lấy được lòng của cha mẹ chồng. Cho nên, chị gái ma nữ này của cô chính là đối tượng tốt nhất để xin chỉ giáo.

Lăng Nhược Tịch hớn hở đồng ý, hai người hẹn gặp nhau ở spa, Lăng Nhược Thần đúng là người đẹp như tiên, cô mặc một cái áo crop vây ngực màu bạc, kết hợp cùng quần bó màu đen bao bọc lấy đôi chân thon dài không tỳ vết của mình, đôi giày cao gót màu bạc càng lộ ra vẻ xinh đẹp khí chất hơn người của cô.

Chỉ là vừa nhìn thấy em gái, cô lập tức không còn chút hình tượng nào, bổ nhào đến, với bản tính ma nữ không đổi của mình, cô đưa tay ra bóp, véo hai gò má của Lăng Nhược Tịch, trêu chọc em gái: “Nhìn cái nào, nhìn cái nào, đúng là được đàn ông vun tưới có khác, ha ha, da dẻ mềm mại hơn, có thể bấm ra nước đây này.”

Lăng Nhược Tịch gặp được chị gái, cô xúc động đỏ hồng con mắt, thế nên đối với hành động ấu trĩ của chị gái, cô cũng bỏ qua.

Lăng Nhược Thần nhận ra biểu hiện khác thường của em gái, con bé không có ầm ĩ bắt mình buông tay mà trái lại đôi mắt ngập nước giống như muốn khóc, trong lòng lập tức khẩn trương, nhanh chóng dừng tay lại, kéo em gái vào phòng nghỉ dành riêng cho khách vip, lúc này mới tức giận, mở miệng nói: “Làm sao thế, có phải là thằng nhóc xấu xa Cung Thuỵ Thần kia bắt nạt em, nói cho chị biết, cậu ta dám ức hϊế͙p͙ em, chị sẽ đi giúp em dạy dỗ nó.”

Chị gái vừa hỏi những lời này, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh ấy không có bắt nạt em, chỉ là anh ấy cứ lạnh như băng, không quan tâm đến em…”

Lăng Nhược Thần nghe vậy thì nhíu mày, theo quan sát của cô thì Cung Thuỵ Thần là người ngoài lạnh trong nóng, là kiểu người khó chịu, lẽ ra cậu ta với em gái đang thời kỳ tân hôn, phải nhiệt tình như lửa mới đúng chứ, sao lại lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ cậu ta là gay? “Cậu ta ở trêи giường cũng lạnh nhạt với em?”

“A…” Lăng Nhược Tịch suýt chết vì sặc nước miếng, cô biết rõ chị gái mình từ trước đến nay bên ngoài đều làm ra vẻ thục nữ, e lệ, nhưng cái miệng thật sự không che đậy được bản tính, nhưng cô lại không ngờ chị gái mình lại nói trắng ra như thế. Chuyện riêng tư như vậy, Lăng Nhược Tịch thật sự xấu hổ không nói được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của chị gái, giống như không nói là không được, ngay sau đó trả lời lấp ɭϊếʍ: “Vẫn còn…. Khá tốt…”

Khá tốt? Khá tốt cũng là một khái niệm: “Vậy hai đứa một tuần làʍ ȶìиɦ mấy lần?”

“Chị….” Lăng Nhược Tịch thấy chị mình càng hỏi càng kỳ cục, vừa thẹn vừa giận, hét lên.

“Chị, chị cái gì?” Lăng Nhược Thần hận rèn sắt không thành, trừng mắt nhìn cô, khẽ trách: “Có gì mà không thể nói, chẳng lẽ chị không nói sẽ không có người khác biết hai đứa ở trêи giường làm gì hả? Chẳng lẽ hai đứa đắp chăn bông nói chuyện phiếm?”

Lăng Nhược Tịch bị chị mình nói cho đỏ bừng mặt, cũng không thể bác lại, suy nghĩ một chút, Lăng Nhược Thần nói cũng đúng, làm cũng đã làm rồi còn có cái gì mà không thể nói. Hơn nữa theo số tuổi của cô mà nói thì cô đã là phụ nữ trung niên rồi, vừa mới sống lại một lần, còn có gì đáng sợ chứ, nghĩ như vậy, Lăng Nhược Tịch dần dần vượt qua xấu hổ, bình tĩnh nói: “Đại khái là một tuần một lần.”

Số lần cụ thể cô không nhớ rõ, nhưng cô nhớ mang máng là lúc đầu do cô bài xích không cho anh chạm vào, lúc nào cũng từ chối không cho anh cầu hoan, cho nên thời gian hai người thật sự ở cùng nhau là không nhiều.

“Một tuần một lần?” Hai người vừa mới kết hôn đó, Lăng Nhược Thần bị mấy lời này làm cho thất kinh rồi, không nhịn được cao giọng hỏi: “Cậu ta phương diện đó không được hả?”

Lăng Nhược Tịch đương nhiên hiểu chị mình đang nói đến phương diện nào. Tuy rằng kỹ thuật của anh chưa thành thạo nhưng sức lực và sức bền cũng rất được, thế là ngay sau đó thành thật nói: “Cũng không phải, chỉ là mỗi lần anh ấy làm, em đều rất đau, cho nên em, em….”

Lăng Nhược Thần cuối cùng cũng hiểu được vấn đề của họ nằm ở đâu, cắn răng nghiến lợi nói: “Cho nên, em mới từ chối cậu ta, không cho cậu ta chạm vào em có đúng hay không? Em đúng là đồ ngu ngốc, em không biết nói thẳng với cậu ta hả, em không cho cậu ta làm, để cậu ta chỉ có thể nhìn mà không được ăn, chịu quan tâm em mới là lạ đó, tại sao tôi lại có đứa em gái ngu ngốc như vậy chứ… Ba la…Ba la……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.