Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 127: Dạo chơi du thuyền (1)



Chỗ Phương Trì Hạ đứng vừa vặn ngay chỗ một chiếc đèn thủy tinh, ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, ở vị trí hốc mắt của cô chiếu xuống một hình ảnh thanh thanh nhẹ nhàng, mang đường cong khuôn mặt cô kéo đến dị thường ôn nhu.

Lúc này cô đặc biệt kinh diễm, không chỉ hình tượng đến từ bên ngoài, mà là trong lúc nói lại tản mát ra loại cảm giác thong dong, làm cho cô lúc này đẹp đến làm cho người ta có chút không dời mắt được.

Toàn bộ hành trình gần như đều là Phương Trì Hạ nói chuyện phiếm với vị quý phụ nhân kia, Lạc Dịch Bắc từ đầu tới cuối chỉ phụ trách đưa ra các đơn đặt hàng, tất cả những gì được nói là: "Nói cho bà ấy biết XXX..." Các loại.

Lúc sau khi chấm dứt đã hơn chín giờ.

Vị lão phu nhân hình như muốn hai người ở lại, nhưng lại bị Phương Trì Hạ dùng lời nói dịu dàng xin miễn.

Thời điểm ra ngoài biệt thự, quà đáp lễ của người kia là một sợi dây chuyền cho Phương Trì Hạ, kim cương màu xanh nước óng ánh, nói là cái gì có thể mang đến hạnh phúc.

Lão nhân gia sẽ tin những cái này, nhưng căn bản là Phương Trì Hạ không coi trọng lời nói của bà ấy, theo sau Lạc Dịch Bắc rời khỏi tòa thành liền cất vòng cổ đi.

Trên đường trở về, Lạc Dịch Bắc lái xe được một nửa đường, nghĩ đến biểu hiện của cô khi ở bên trong, thình lình hỏi: "Làm sao biết những cái này?".

Ý anh là sao biết tiếng địa phương Italy.

"Thầy giáo phụ trách dạy khóa học ở trường học vừa lúc dạy tới chỗ này, nên học được một ít từ ông ấy". Phương Trì Hạ nhàn nhạt trả lời một câu, ánh mắt chuyển hướng sang ngoài cửa sổ.

Cảnh đêm Sicilian vô cùng xinh đẹp, thiên không một mảnh đen kịt trong đó có mấy vì sao như kim cương lấp lánh, ánh đèn rọi xuống nửa mặt núi, để cho khắp núi cảnh đẹp đến mông lung.

Đây là lần đầu tiên Phương Trì Hạ chăm chú nhìn nơi này.

Hiện tại đã ba ngày từ khi cô tới.

Đây là một chỗ rất đẹp, lúc xe chạy ở trên đường, có một loại cảm giác lạc vào thế giới trong mộng, bốn phía đều xa hoa.

Trong xe đang phát ra âm nhạc, một bài hát của Ý về ban đêm rất nhẹ nhàng, khá hợp với cảnh đêm bên ngaoif, giai điệu, nhịp điệu vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp.

Trong xe rất an tĩnh, hai người đều không nói gì.

Toàn bộ hành trình lực chú ý của Phương Trì Hạ đều rơi ở ngoài cửa sổ.

Thật vất vả rốt cuộc đến khách sạn, muốn tiến vào, lại bị Lạc Dịch Bắc sau lưng gọi lại: "Cứ xem như đó là món quà em được ban thưởng vì đêm nay hỗ trợ tôi, tôi dẫn em đến chỗ này!".

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, bước chân dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía anh.

"Đuổi kịp!". Lạc Dịch Bắc đi ở phía trước, dẫn cô đi đến hướng bờ biển.

Phương Trì Hạ chần chờ, nhưng vẫn đi theo anh ra ngoài.

Hai người xuyên qua từng con hẻm nhỏ, cuối cùng đi đến một chiếc du thuyền trên bờ biển.

Một con thuyền rất đẹp, màu trắng thuần, trong bóng đêm ánh đèn lốm đa lốm đốm chiếu xung quanh, đẹp đến có chút ảo mộng.

Lạc Dịch Bắc leo lên trước cô, mới nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng sang cô đang đi phía sau lưng, liếc nhìn đôi giày trên chân cô, vươn một bàn tay ra trước mặt cô.

Phương Trì Hạ vài bước theo sau, đưa tay cho anh.

Cô mang giày cao gót, đi không vững lắm, vịn Lạc Dịch Bắc sẽ tương đối ổn hơn.

Đi sau lưng anh, hai người đi lên du thuyền, cô vừa suy đoán mục đích hai người đến chỗ này.

Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đến chỗ này?

Không phải là đêm nay anh định không trở về chứ?

Phương Trì Hạ rất hoang mang, lôi kéo anh trực tiếp hỏi: "Đêm nay chúng ta có về không?".

"Có trở về hay không khác nhau sao?". Lạc Dịch Bắc liếc xéo cô một cái, ánh mắt còn ung dung dừng lại trên mặt cô vài giây.

Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến khẽ giật mình.

Khác biệt ở phương diện nào sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.