Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 129: Đi theo tôi là được rồi



Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía anh: "Qua đêm ở đây?".

"Có sao không?". Đuôi lông mày Lạc Dịch Bắc nhướng lên, đẩy cái ghế ra đứng lên, sửa sang lại nếp gấp quần áo của mình, quay người đi vào hướng buồng nhỏ trên tàu.

Phương Trì Hạ cũng chỉ giật mình trong một giây lát, vài bước theo sau.

Anh nói không sai, chỉ cần ở chung với anh, qua đêm ở nơi nào cũng không khác nhau lắm.

Ý vị lời nói Phương Trì Hạ tràn ngập châm chọc, châm chọc là thời điểm Lạc Dịch Bắc muốn làm gì chưa bao giờ nói với cô!

Lạc Dịch Bắc đi phía trước vẫn như cũ không đếm xỉa tới chính mình, bước đi còn rất tản mạn, nội tâm lộ ra lười biếng, trông cực kỳ gợi cảm.

Đêm nay Phương Trì Hạ uống vài ly rượu, men say không nhiều lắm, chỉ là đầu có chút hỗn loạn, hơn nữa cô còn mang cả giày cao gót.

Thời điểm đi đến bậc thang cuối cùng, thuyền lay động một chút, thân thể cô nhất thời đứng không vững, thân thể không khống chế được ngã xuống về phía bên cạnh ——

"A ~". Khuôn mặt nhỏ nanh ta của Phương Trì Hạ ngạc nhiên tái đi, phản ứng coi như nhanh nhẹn, phản xạ có điều kiện tính ôm anh ở phía trước.

Cô bổ nhào qua, thân thể thẳng tắp ngã vào lưng Lạc Dịch Bắc, do cánh tay ôm anh rất chặt, cả người đều dán ở trên lưng anh.

Động tác đột ngột, rõ ràng làm cho lưng Lạc Dịch Bắc cương cương, khóe mắt liếc qua, ghé mắt mắt nhìn cánh tay cô ôm anh, tầm mắt ngược lại rơi vào trên mặt cô.

Phương Trì Hạ uống rượu, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt sương mù, như là nhiễm một tầng sương mù hơi mỏng, nhuận nhuận thủy thủy, con ngưoi khảm ở bên trong đặc biệt xinh đẹp, óng ánh giống như trên bầu trời đêm vĩnh cửu lấp lánh đầy sao.

Lạc Dịch Bắc cứ như vậy nhìn nhìn cô, mắt đen u ám.

Phương Trì Hạ vừa nhìn ánh mắt anh không đúng, bối rối rút cánh tay về.

"Đi thôi!". Lướt qua anh, cô đi tới phía trước.

Đi vài bước, lại ngượng ngùng lui về.

Ngẩng đầu liếc anh một cái, cô xấu hổ nói một câu: "Căn phòng của chúng ta ở chỗ nào?".

Lời này cô hỏi rất mê mang, ánh mắt say rượu thoạt nhìn mơ mơ màng màng, cô lúc này, làm cho Lạc Dịch Bắc cảm thấy có chút đáng yêu.

"Đuổi kịp". Nhàn nhạt liếc cô một cái, anh đi ở trước dẫn cô cô tới căn phòng.

Đây là một chiếc du thuyền tư nhân xa hoa, bố trí gian phòng, giống như có thể so với "phòng cho tổng thống", tất cả đồ vật sinh hoạt bên trong đều có đủ.

Sau khi Lạc Dịch Bắc đi vào liền trở tay kéo cửa phòng tắm.

Đi vào, vừa đi vừa không đếm xỉa mở cúc áo sơmi trên người.

Thời điểm anh làm động tác này đặc biệt gợi cảm, còn rất ưu nhã, Phương Trì Hạ nhìn thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Ánh mắt khó khăn di chuyển, cô nghiêng đầu uống ly nước của mình.

Khóe mắt Lạc Dịch Bắc liếc xéo cô, quay người tiến phòng tắm.

Tốc độ anh tắm rất nhanh, không giống Phương Trì Hạ, tiến vào nửa ngày cũng chưa chịu ra.

Vài phút anh đã tắm xong.

Thời điểm ra ngoài Phương Trì Hạ đang tìm tòi khóe kéo trên lễ phục, tìm mấy lần, hình như cũng không tìm được.

Cô đứng bên cạnh anh, ánh đèn mông lung rơi trên người cô, thân thể mỹ lệ đường cong vừa vặn hoàn chỉnh không rảnh mà hiện ra ở trước mắt Lạc Dịch Bắc.

Từ góc độ Lạc Dịch Bắc, có thể nhìn thấu triệt thân hình của cô, thậm chí còn có thể thấy chỗ như ẩn như hiện của cô.

Chỉ nhìn thôi, trong đầu anh rất tự nhiên hiện ra xúc cảm mịn màng mềm mại chỗ mà đã từng bị anh nắm trong tay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.