Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 194: Đêm nay tôi tới đón em



Phương Trì Hạ trở lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống thì Đồng Nhan bỗng nhiên gọi tới.

Đồng Nhan hôm nay cũng tham dự cuộc họp báo lần này, nhưng do Phương Trì Hạ vẫn luôn ở trên sân khấu nên không thấy được cô.

Hai người hàn huyên một lát, Phương Trì Hạ trước tiên rời khỏi Dung Hi, đi ra ngoài cùng với cô.

Cô cũng không gọi Lạc Dịch Bắc tới đón, lúc tan tầm, Lạc Dịch Bắc còn chờ cô dưới tầng trệt một hồi lâu.

Nửa giờ sau đợi không thấy người đk xuống, anh liền gọi cho cô, “Ở đâu?”

“Tôi đang dùng cơm với Nhan Nhan!”

Thanh âm rất vui vẻ, nhất thời làm sắc mặt Lạc Dịch Bắc đen kịt lại.

Anh đợi ở dưới nửa giờ, kết quả hiện tại cô đã dùng bữa tối ở bên ngoài với người khác?

Càng làm cho mặt hắn đen chính là, Phương Trì Hạ cũng không biết là vội hay thấy anh không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, khuôn mặt có chút nhăn nhó, hầm hầm bước lên xe, anh lái xe một mình trở về nhà hai người.

Từ sau khi kết hôn với Phương Trì Hạ, dường như việc vặt trong nhà đều là cô phụ trách.

Lạc Dịch Bắc đi vào phòng, nhìn bàn ăn trống rỗng, lại nhớ đến hương thơm nhàn nhạt trong phòng bếp ngày thường, đây là lần đầu tiên anh ý thức được có cô tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay Lạc Dịch Bắc đợi cô ở bên ngoài lâu như vậy, kết quả người đã đi mất, lúc này trong lòng anh thật sự khó chịu, nhìn cái gì trong nhà cũng không vừa mắt, thậm chí ngay cả mọi thứ xung quanh cũng rất chướng mắt.

Đô Đô béo cuộn tròn nằm trên sô pha, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, ánh mắt rất vô tội.

Lạc Dịch Bắc gọi điện thoại cho người hầu mang thức ăn lên, tùy ý giải quyết xong bữa tối rồi ngồi xuống ghế sô pha ôm nó.

Ngồi gần hơn một giờ, anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Phương Trì Hạ, “Khi nào trở về?”

“Hôm nay có lẽ sẽ hơi muộn, em đang nói chuyện với Nhan Nhan.” Phương Trì Hạ trả lời anh rồi cúp điện thoại.

Lạc Dịch Bắc nghe di động truyền đến âm thanh "tút tút tút", ánh mắt lạnh băng.

Càng ngày càng có can đảm!

Phương Trì Hạ đi cùng Đồng Nhan, tựa như bao nhiêu giờ cũng không đủ.

Lúc này đã là 11 giờ tối cũng còn chưa kết thúc.

Lạc Dịch Bắc ngồi trên sô pha phòng khách, ngón tay đan vào nhau, không hiểu sao hai đứa con gái có thể nói nhiều như vậy.

Tới 11 giờ 30 phút, thấy thời gian quả thật không còn sớm, anh lại gọi điện thoại cho Phương Trì Hạ, “Ở đâu, tôi tới đón em.”

Đầu dây bên kia, Phương Trì Hạ tựa hồ sửng sốt một chút, dường như không nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy, trầm mặc một hồi lâu, ngượng ngùng đáp, “Nhà ăn Lota.”

Lạc Dịch Bắc cúp điện thoại, xoay người lập tức đi ra ngoài.

Thời điểm Phương Trì Hạ cùng Đồng Nhan đi ra nhà ăn là 11 giờ 40.

Nghĩ đến Lạc Dịch Bắc muốn tới nên cô để Đồng Nhan về trước.

Lúc Lạc Dịch Bắc đến, cô đã đứng ở trên phố, đồ mặc trên người có chút phong phanh, mái tóc dài mềm mại tung bay trong gió, vài sợi tóc đen che đi một phần gương mặt, môi đỏ kiều diễm, dụ hoặc khác thường.

Lạc Dịch Bắc ngồi trên xe, tầm mắt cách cửa xe lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đẩy cửa xe đi xuống.

Phương Trì Hạ cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, còn chưa kịp phản ứng lại, một trận hơi thở mát lạnh bỗng nhiên thổi đến, đến khi lấy lại tinh thần, gương mặt của Lạc Dịch Bắc đã tới gần sát cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.