Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 2: Vào nhầm phòng [2]



Ngay lúc ngửa đầu uống ly rượu kia, Phương Trì Hạ lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Cô uống loại rượu tên là Margaret, loại cocktail này cô đã từng uống qua, hương vị không nóng rát như vậy, hơn nữa cô vừa uống xong thì dưới người liền bắt đầu khô nóng, đầu cũng lập tức choáng váng.

“Anh……” Ngón tay cô hung hăng bấu vào lòng bàn tay để duy trì chút tỉnh táo, Phương Trì Hạ phẫn nộ nhìn về phía người bên cạnh, “Rượu này bị anh động tay chân có đúng không!?”

“Ha ha, em uống nhiều nhỉ? Anh không hiểu em đang nói gì cả.” Từ đầu tới cuối Phương Vinh nhìn cảnh này, làm bộ làm tịch mà đỡ lấy cô, ra hiệu bằng ánh mắt với phục vụ bên cạnh, “Có phải em không thể uống rượu hay không a? Anh đỡ em lên lầu nghỉ ngơi nhé!”

Mẹ kiếp! Phương Trì Hạ muốn mắng người!

Lên lầu? Có mà trực tiếp đưa cô lên giường anh ta ấy!

Phương Trì Hạ rất muốn kháng cự, nhưng, không đề cập tới chuyện một cô gái như cô không thể kháng cự lại sức của hai người đàn ông, hơn nữa cô lại còn trúng bẫy rập của anh ta, ngay cả đường lui cũng không còn.

Phương Trì Hạ rất rõ ràng tình cảnh của mình, hiện tại cô không thể dùng cứng đấu với anh ta, vậy chỉ có thể dùng trí.

Tương kế tựu kế, giả vờ làm bộ dạng say rượu, cô đẩy anh ta ra, đi về hướng cửa khách sạn, “Nhà, tôi phải về nhà!”

“Về nhà? Em đã thế này rồi, nên đi nghỉ ngơi trước cái đã!” Phương Vinh giữ cô lại, ý bảo phục vụ đi trước, dẫn cả hai lên lầu.

Một đường lên lầu, Phương Vinh đều ôm Phương Trì Hạ, lực cánh tay khá lớn, làm cô muốn giãy giụa cũng khó khăn.

Phương Trì Hạ bị động đi theo hai người lên lầu, dùng chút lý trí còn sót lại, vừa đi vừa thầm nghĩ cách thoát vây.

Thang máy chậm rãi đi lên, thời điểm đến tầng 15 thì “ting” một tiếng ngừng lại.

“Hạ Hạ, chậm một chút!” Cửa bị mở ra, Phương Vinh liền đỡ cô tới cuối hành lang.

Thoạt nhìn bộ dáng Phương Trì Hạ say khướt, nhưng ánh mắt khi buông xuống lại khá tỉnh táo.

Đi ngang qua một căn phòng, thoáng thấy cửa phòng đó chỉ khép hờ, cô chuyển ánh mắt, chỉ vào bảng số trên căn phòng, như người say mềm mại nói, “1573, ha ha, tôi thích phòng này!”

Vừa nói xong, không đợi phục vụ và Phương Vinh phản ứng, cô đã dùng hết sức một trước một sau thoát ra, nghiêng người xông vào trong phòng.

1573 là căn phòng rất đặc biệt, số phòng cũng có ý nghĩa đặc biệt, cửa phòng nạm kim cương được điêu khắc tỉ mỉ, trang nhã lại xa hoa.

Ở khách sạn năm sao cao cấp như vậy, người có thể ở được căn phòng này, thân phận nhất định cũng rất không tầm thường.

Đây chính là nguyên nhân Phương Trì Hạ vừa nhìn thấy căn phòng này liền xông vào.

Tuy rằng không biết mình sẽ gặp phải dạng người gì, nhưng mặc kệ bên ngoài hổ báo như thế nào cũng còn dễ ứng phó hơn Phương Vinh.

Sau khi vào phòng, cửa phòng đóng sầm lại, cô nhanh chóng khóa trái cửa.

Hành động của cô rất đột ngột, ai cũng không dự đoán rằng người lúc trước còn say ngay cả đi cũng không vững, sẽ làm ra phản ứng nhanh nhẹn như vậy.

Cả Phương Vinh lẫn phục vụ đều bị vẻ say rượu của cô lừa gạt, đều thả lỏng cảnh giác với cô.

Hiện tại đột nhiên nháo thành như này, cả hai người đều sửng sốt một hồi lâu.

Vịt nấu chín còn chưa đưa đến miệng đã bay mất, Phương Vinh trực tiếp giận đến đỏ bừng cả mặt.

Kế hoạch anh ta tỉ mỉ thiết kế, hiện tại người chạy mất không nói, lại còn tiện nghi cho thằng đực nào đó, chỉ vừa mới nghĩ vậy, anh ta đã điên tiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.