Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 271: Không biết là anh sẽ lo lắng cho em sao?



Cửa sổ xe bị hạ xuống, mặt Lạc Dịch Bắc thò mặt từ bên trong ra.

Vừa đi ra đã nhìn thấy anh, Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn.

Đã muộn như vậy mà anh còn xuất hiên ở đây khiến cô có chút cảm động.

Nhưng nhìn mặt Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nặng nề, trong ngực cô vừa dâng lên chút xúc động liền dập tắt toàn bộ.

Lạc Dịch Bắc sắc mặt rất lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo, cảm giác như khởi binh vấn tôi vậy.

Đẩy cửa xe ra, anh rống lên “Bây giờ đã mấy giờ? Chỉ là một cái hợp đồng, kí một cái, không kí thì trực tiếp rời đi, có gì mà lâu như vậy? Gọi điện thoại nhiều như vậy cũng không nghe, không biết…”

Anh nói rất nhiều, giong điệu tức giận nặng nề, lời còn chưa nói hết, thình lình bị Phương Trì Hạ cắt ngang “Không biết cái gì?”

Nhẹ ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc cô rất lạnh nhạt, giống như chuyện gì cũng không sao.

Mặt Lạc Dịch Bắc trầm xuống, ánh mắt như sắc bén hơn vài phần.

“Anh lo lắng cho em sao?” Cô lại hỏi thêm một câu, còn mang theo vài phần mỉa mai.

Sắc mặt Lạc Dịch Bắc càng chìm xuống.

Phương Trì Hạ quan sát thần sắc của anh, lui về sau vài bước.

Vừa rồi, quả thật châm chọc.

Nói cho đúng, hẳn là tự giễu.

Cô cảm thấy, Lạc Dịch Bắc chắc chắn sẽ không có chuyện lo lắng cho cô.

Lời vừa nói ra miệng, nhìn sắc mặt anh không đúng, ý thức được mình đã làm gì đó không đúng, lấy lại tinh thần, như không có việc gì đi lên xe “Khuya rồi, đi về trước đã!”

Cô không phải sợ anh, cô chỉ không muốn khiêu khích hắn ở trên đường.

Vừa bước đi, lại bị hắn hét lên “Đứng lại!”

Phương Trì Hạ không để ý đến anh, bước chân chẳng những không dừng lại còn di chuyển nhanh hơn.

Đồ ngốc mới đứng lại.

Anh xấu tính như vậy, chọc tới anh, vạn nhất như lần trước, giày vò cô trên đường, ngày mai lại không còn mặt mũi đi ra ngoài!

Cô chạy đi rất nhanh, chạy nhanh tới xe.

Kéo cửa sau ra, muốn ngồi xuống, còn chưa kịp hành động, trước cửa lại bị anh chặn lại.

Lạc Dịch Bắc ngăn cửa xe lại, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến cho người khác sởn tóc gáy.

“Về nhà trước đi! Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói!” Phương Trì Hạ lúc trước bị ạnh giày vò ở trên đường, có chút sợ hắn lại làm chuyện xằng bậy, đẩy anh ra muốn chui vào trong xe.

Vừa mới hành động, thắt lưng bị siết chặt lại, còn chưa thấy được tình huống, cả người bị một sức mạnh đẩy vào sau lưng xe.

Tư thế như vậy khiến cho Phương Trì Hạ cảm thấy rất nguy hiểm.

Lạc Dịch Bắc đè lên người cô, hai tay để hai bên người cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, âm thanh không có chút nhiệt độ “Còn chưa nói xong, muốn đi đâu?”

“Đi về trước đi!” Phương Trì Hạ đẩy đẩy anh, chuyển người muốn đi lại bị anh kìm lấy ngồi xuống.

“Vừa rồi sao không nghe điện thoại?” Lạc Dịch Bắc nhìn cô từ trên xuống, bộ dáng thẩm vấn, chậm rãi hỏi.

“Điện thoại? Em toàn để chế độ im lặng, quên mở lại.” Phương Trì Hạ từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhìn, thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ của anh như vậy sững sờ.

Cô thật sự không chú ý đến..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.