Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 280: Kéo chăn của anh



Lạc Dịch Bắc nao nao, có chút ngoài ý muốn vì hành động của cô.

“Anh đi ra ngoài trước đi!” Phương Trì Hạ không lập tức rút lui, cứ gần gũi như vậy tiếp tục nói ra yêu cầu.

Ánh mắt cô rất loạn, loại cảm giác này khiến Lạc Dịch Bắc rất giống kiểu đi vụng trộm sợ bị người khác bắt gặp.

Cô như vậy khiến anh có chút khó chịu vô cớ.

Híp lại mắt, anh chưa nói đồng ý hay không.

Ngoài cửa, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hình như hai người đã đi vào phòng ngủ của Lạc Dịch Bắc, đại khái là không thấy người, sau đó tiếng nói lại dần hướng về bên này.

Phương Trì Hạ nhìn thoáng qua cửa ra vào, vẻ mặt hoảng hốt, lại lần nữa đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh “Lạc Dịch Bắc!”

Lạc Dịch Bắc vẫn không để ý cô, thậm chí liền khóe môi cũng chưa động chút nào.

Tiếng bước chân của Tiểu Tả cùng Lạc Ân Kỳ rất gần, cuối cùng trực tiếp ngừng ở ngoài cửa phòng.

Phương Trì Hạ cuống lên, liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt, thoáng nhìn phòng tắm liền muốn xuống giường.

Vừa mới có động tác, chân còn chưa chạm vào thảm, tay đã bị người đằng sau túm một cái, thân thể ngã vào trên giường.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như bị thứ nào đó đè lên ——

Cùng thời khắc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Tiểu Tả cùng Lạc Ân Kỳ đứng ở cửa, cười hì hì nhìn thoáng qua cả phòng, thoáng nhìn trên giường chỉ có một mình anh, Tiểu Tả tựa hồ có chút thất vọng: “Thật đúng là không có chị gái xinh đẹp a!”

“Thằng nhóc, cháu nghĩ nhiều rồi!” Lạc Ân Kỳ vỗ đầu bé một cái.

Tiểu Tả bướng bỉnh thè lưỡi, nhìn Lạc Dịch Bắc vẫn còn ngồi trên giường, đẩy cửa phòng đi vào, rất ân cần nói: “Anh, em tới giúp anh!”

Thân ảnh nho nhỏ nhanh nhẹn chạy tới, nhìn tư thế kia là muốn kéo chăn của anh ra.

Lạc Dịch Bắc hơi nhíu mày, bình tĩnh nhìn động tác của bé, lúc tay bé vừa duỗi ra lại không chút quan tâm cản lại.

Động tác này là Tiểu Tả ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh tràn đầy khó hiểu.

“Anh tự làm thì tốt hơn, đi xuống dưới lầu chờ anh, vài phút anh sẽ xuống đó.” Lạc Dịch Bắc không một tiếng động đẩy tay bé ra, mặt không biểu cảm yêu cầu.

Tiểu Tả bĩu môi, vẻ mặt không sao cả, xoay người đi tới cửa lôi kéo Lạc Ân Kỳ đi xuống dưới.

Sau khi cửa phòng bị đòng lại.

Ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân của hai người đi xa.

Liếc mắt thấy cửa đã đóng kĩ, ánh mắt Lạc Dịch Bắc chuyển về cái chăn.

“Phương tiểu thư, cần anh giúp em sao?” Nhìn chằm chằm nơi gồ lên dưới chăn, giọng anh có chút nghiêm trang nhưng trong giọng nói lại nghe ra sự chế nhạo.

“Anh xuống lầu trước đi, nếu có thể thì hãy nghĩ cách dẫn bọn họ ra ngoài được không?” Phương Trì Hạ đột nhiên xốc chăn lên, nhìn anh một cái, vẻ mặt cô có chút khẩn cầu.

Lạc Dịch Bắc cứ như không nghe thấy lời nói của cô, tự mình xuống giường tùy ý cởi quần áo ngủ trên người sau đó thay một chiếc quần thoải mái, lấy ra một chiếc áo sơ mi biếng nhác khoác lên vai liền đi xuống dưới lầu.

Anh chưa nói sẽ giúp cô, cũng chưa nói không giúp.

Phương Trì Hạ không biết mục đích của anh là gì, chỉ có thể yên tĩnh ở trên này theo dõi tình hình.

Dưới lầu, sau khi Tiểu Tả đi xuống vẫn luôn trầm tư.

“Ông nội, ông có cảm thấy anh trai có chút không thích hợp hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.