Biểu tình anh biến hóa rất nhanh, nhanh đến người bình thường căn bản không thể nào phát giác.
Tiểu Tả luôn bất động thanh sắc quan sát anh, vốn đang chờ mong từ trên mặt anh nhìn ra chút gì đó, ai ngờ, Lạc Dịch Bắc lại từ đầu tới cuối không có biểu tình gì cả.
"Muốn nói gì?". Sóng lớn không sợ âm thanh, thậm chí cũng không có chút phập phồng, giọng điệu nói chuyện, giống như không liên quan tới chuyện của ai.
Tiểu Tả đối với anh như vậy rất thất vọng, lúc trước còn tràn đầy tin tưởng chuẩn bị nói, lại bị anh làm nuốt trở về.
Kỳ thật cậu muốn nói, Lạc Dịch Bắc ở chỗ này kim ốc tàng kiều (1), có điều, nhìn bộ dáng anh bình tĩnh như vậy, tựa hồ tự mình nghĩ nhiều.
(1) Kim ốc tàng kiều dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Chỉ là một cái ly mà thôi, có khi lấy cái ly ra chỉ để làm đồ trang trí?
"Không có gì". Quắt quắt miệng, Tiểu Tả ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên chân Lạc Ân Kỳ.
Ba người ngồi xuống, một buổi sáng cũng không rời đi.
Cho đến giữa trưa trôi qua nhanh một chút.
Lạc Dịch Bắc mang theo Lạc Ân Kỳ và Tiểu Tả rời khỏi biệt thự, ba người tựa hồ ra ngoài dùng cơm.
Phương Trì Hạ đi xuống từ cầu thang, nhẹ thở phào.
Xuống lầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên gọi một cú điện thoại tới.
"Phương tiểu thư, không phải là giữa trưa muốn đưa tư liệu qua sao? Hiện tại trực tiếp đưa tới nhà hàng Trường Đảo". Rõ ràng là tùy ý lập lý do, anh lại nói rất nghiêm trang.
Cái gì gọi là nghiêm trang nói hưu nói vượn, Phương Trì Hạ đã biết qua trên người anh.
Tư liệu gì, toàn bộ đều vô nghĩa, đây là Lạc Dịch Bắc muốn cô ra ngoài ăn cơm, còn bịa lý do rất tự nhiên.
Phương Trì Hạ không còn lời nào với anh.
Có điều, lời anh đã nói, hơn nữa còn mượn cớ đường hoàng như vậy, cô không đi có phải sẽ bị định tội đối nghịch với thủ trưởng (2) hay không?
(2) Thủ trưởng: cấp trên
Thời điểm này đều nhanh một chút nhiều, kỳ thật bụng Phương Trì Hạ đã bắt đầu kháng nghị, sau khi nghe điện thoại, bắt chiếc xe liền tới đó.
Lạc Ân Kỳ biết Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc cùng đi nước Pháp, đã gặp cô, cũng không ngoài ý muốn, thậm chí còn rất hòa ái dễ gần.
Tiểu Tả cũng biết Phương Trì Hạ ở nước Pháp, kỳ thật cậu có chút hoài nghi hai người có phải ở chung một chỗ hay không, có điều, Lạc Dịch Bắc nói dối quá nghiêm trang, điều này làm cho Tiểu Tả không còn băn khoăn.
Bốn người cùng nhau hết cơm trưa, Lạc Ân Kỳ tựa hồ là chuẩn bị trực tiếp đến sân bay.
Nước Đức và nước Pháp gần nhau, nếu như muốn đi qua, cũng rất dễ dàng, đây là nguyên nhân ông không ở lại vài ngày.
Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc cùng nhau tống cơ (*tiễn lên máy bay), đưa hai người lên phi cơ liền rời đi.
Đoạn đường đi ra sân bay, hai người luôn ở rất gần nhau, thời điểm dưới thang máy, Phương Trì Hạ đại khái không đứng vững, thân thể nghiêng tới phía trước một chút, hai tay rất tự nhiên ôm eo Lạc Dịch Bắc.
Một động tác thật bất ngờ, vừa vặn Tiểu Tả nhìn chằm chằm vào hai người, nhất thời Tiểu Tả lại bắt đầu nghi ngờ.
Theo sau Lạc Ân Kỳ lên phi cơ, ngồi ở vị trí của mình, thời điểm chờ đợi máy bay cất cánh, cậu bỗng nhiên nhớ tới phát hiện trong biệt thự Lạc Dịch Bắc.
"Ông nội". Gọi Lạc Ân Kỳ bên cạnh một tiếng, cậu cười híp mắt hỏi: "Ông nói xem, anh Dịch Bắc ở đây một mình, sẽ nuôi tình nhân ở chỗ này không?”.
Lạc Ân Kỳ là hạng người khôn khéo tới mức nào, rất rõ ràng nghe ra ý vị thăm dò từ trong lời cậu nói.
Tất cả biểu tình trên mặt ngưng kết lại, ông nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: "Tiểu Tả, có phải hôm nay con nhìn ra chút gì đó hay không?".
Thần sắc ông rất đứng đắn, mặt là bản, ông nghiêm túc như vậy, Tiểu Tả chưa từng thấy được.