Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 292: Đã có tin tức của cô ấy



Phí Tư Nặc rất tùy ý bắt đầu trò chuyện với cô, "Sống ở đây quen chứ?"

"Rất tốt, cảm ơn." Phương Trì Hạ lịch sự trả lời.

Phí Tư Nặc đón lấy đĩa bữa sáng của cô, động tác ưu nhã cắt đồ ăn trong đó thành từng miếng một giúp cô, sau đó đẩy cái đĩa cho cô, "Vậy thì cứ ở lại đi, muốn ở bao lâu cũng được."

"Cảm ơn." Phương Trì Hạ nhận lấy đĩa ăn, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, cầm dao nĩa yên lặng ăn phần của mình.

Phí Tư Nặc bình thản nhìn cô được một lúc, thờ ơ hỏi, "Lần này ra quyết định như vậy, là vì để đả kích Lạc Dịch Bắc sao?"

Phương Trì Hạ đầu tiên là ngẩn ra, từ từ ngẩng mặt lên.

Khẽ lắc lắc đầu, cô cong khóe miệng lên, nụ cười rất nhẹ, "Sao lại nghĩ như thế chứ? Đến chỗ này, xuất phát điểm chỉ là vì suy nghĩ cho bản thân, không liên quan đến bất kỳ ai cả."

Điều cô thật sự muốn nói là, đối với một người lạnh lùng đến có thể không do dự mà trao cô cho người đàn ông khác, anh ta căn bản là không có trái tim.

Một người không có trái tim, sao lại có thể bởi vì cô bỏ đi cùng với một người đàn ông khác mà chịu đả kích?

"Ăn sáng trước, sau khi ăn xong tôi đưa cô đến tham quan chỗ này một chút." Phí Tư Nặc cũng không hỏi nhiều, đặt dao nĩa xuống, lười nhác dựa vào lưng ghế chờ cô.

Bữa sáng này, Phương Trì Hạ mất vài phút để giải quyết, sau đó Phí Tư Nặc đưa cô rời khỏi thành bảo Khắc Lí Tư.

Phương Trì Hạ tưởng tham quan mà anh nói, chính là các kiểu đi đây đi đó như bình thường, nào ngờ anh lại có thể dẫn cô đi đến một chiếc trực thăng, dường như định lái trực thăng khởi hành.

Lúc Phương Trì Hạ đi lên trực thăng có hơi kinh ngạc, điều càng khiến cô kinh ngạc là, sau khi đi lên, đập vào mắt cô chính là một mảng trắng như tuyết.

Đây là hoa đồ mi, cả một khoang máy bay rải đầy khắp mặt đất, giống như bông tuyết đang rơi vậy, lấp lánh, trắng muốt, xinh đẹp đến thu hút ánh nhìn, vừa nhìn thấy thì đã tan ra, cả thế giới như chỉ còn lại mảng trắng như tuyết to lớn ấy, không còn gì khác.

"Thích chứ? Tặng cho cô đó!" Phí Tư Nặc ngắt một cành hoa trong đó, đưa đến trước mặt cô.

Hoa mà anh chuẩn bị cho cô rất đặc biệt, người khác bình thường tặng hoa đều tặng hoa hồng diêm dúa, hoặc là cát cánh, lưu ly, anh tặng là đồ mi!

Phương Trì Hạ vẫn luôn rất thông minh, ngẩn ra nhìn cành hoa trong tay một lúc, đột nhiên đã hiểu một chút ý nghĩ của anh.

Đã hiểu ra chuyện hoa đồ mi, hoa đồ mi nở ngụ ý kết thúc!

Kết thúc với quá khứ!

"Rất thích, cảm ơn." Thuận tay đón lấy bông hoa mà anh ta đưa cho, Phương Trì Hạ để ở trước mũi ngửi.

Thật ra, Phí Tư Nặc không cần tận tâm chọn loại hoa này như thế.

Cô và Lạc Dịch Bắc, căn bản đã không có bắt đầu, sao lại nói đến kết thúc?

"Ngồi bên cạnh tôi." Phí Tư Nặc không nói gì, dẫn cô ngồi vào ghế lái.

Phương Trì Hạ vài bước đi theo, ngồi xuống chỗ ngồi cạnh ghế lái.

Động tác lái trực thăng của Phí Tư Nặc vô cùng đẹp trai, khởi động động cơ, tăng thêm tốc độ quay, trực thăng bay thẳng lên, cần được đẩy, trực thăng bắt đầu bay trên bầu trời.

...

Tư Ni.

Người mà Lạc Dịch Bắc phái đi điều tra sau một ngày, lại lần nữa gọi điện cho anh.

"Cậu chủ, đã tra ra!" Giọng nói của đối phương vui mừng đến rõ ràng có hơi kích động.

"Nói."

"Nếu như tin tức không sai, cậu chủ Phí Tư Nặc và cô gái kia chắc là đều ở thành bảo Khắc Lí Tư, thành phố phía Nam thủ đô nước R!"

Năm ngón tay của Lạc Dịch Bắc siết điện thoại, con ngươi đen híp lại.

Thành bảo Khắc Lí Tư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.