Phí Tư Nặc sau khi đưa Phương Trì Hạ Lên trực thăng ngồi, trước tiên là đi một vòng xung quanh phía trên thành bảo Khắc Lí Tư, sau đó lại bay về khu vực thành phố khác.
Tốc độ lái của anh cũng không phải rất cao, có lẽ là vì để nhìn thấy khung cảnh bên dưới rõ hơn.
Từ trên không trung nhìn xuống, phong cảnh sẽ rất khác khi nhìn ở mặt đất, rộng lớn hơn, hùng vĩ hơn, rúng động hơn.
Phương Trì Hạ dường như hứng thú với cái này, ngồi ở bên cạnh, ung dung nhìn động tác tay của anh.
Hành động của Phí Tư Nặc, cô chỉ ở bên cạnh nhìn, đã ghi nhớ vào trong lòng những động tác trước sau của anh suốt quá trình.
Phí Tư Nặc rất ngạc nhiên trước cô như thế, cười cười, đề nghị nói, "Muốn thử không?"
"Ừ." Phương Trì Hạ khẽ gật đầu, tay chạm vào cần điều khiển, cùng anh hạ trực thăng xuống, thay thế anh ngồi ở chỗ ghế lái.
"Cầm cái này trước, đây là cần cự ly, đây là cần điều khiển, biến cự có thể làm lệch bộ phận tự động nghiêng, thay đổi trạng thái hoạt động của trực thăng..."
Phí Tư Nặc đứng ở sau lưng cô, cong lưng, hai tay chống ở hai bên người của cô, vừa nghiêm túc giảng giải cho cô, vừa dạy cô thao tác.
Phương Trì Hạ vô cùng thông minh, khởi động động cơ, tăng tốc độ quay, trực thăng bay lên, mỗi một tiến độ đều nắm bắt chuẩn xác, động tác thậm chí xem ra còn có hơi thành thạo.
Phí Tư Nặc có hơi không ngờ đến, kinh ngạc nhìn máy bay sau khi bay lên được cô tự do điều khiển, phần cong của khóe môi, chầm chậm vẽ thành một đường.
Cô bé này, càng ngày càng khiến anh kinh ngạc mừng rỡ rồi!
"Không khí trên trời thật tốt!" Như không có việc gì ngáp một cái, anh cũng không tiếp tục dạy cô nữa, nhất quyết cái gì cũng vứt sang cho cô.
Anh cũng không sợ xảy ra sự cố, cảm giác giống như rất tự tin gặp phải tình huống ngoài ý muốn anh cũng có thể ứng phó được vậy, lười nhác ngồi ở ghế lái phụ, thậm chí dựa vào đôi vai nhỏ của Phương Trì Hạ bắt đầu nghỉ ngơi.
Hành động đột ngột này, khiến Phương Trì Hạ cứng đờ, khuỷu tay đẩy anh ra, "Anh làm vướng tay của tôi rồi."
Phí Tư Nặc không quan tâm cô, khẽ nhắm mắt lại, hai cánh tay ôm trước ngực, thân hình một mét tám chín lười nhác dựa vào người cô gái một mét sáu tám, nét mặt dường như rất mãn nguyện.
Phương Trì Hạ đẩy hai lần nhưng không được, nhìn anh cũng không làm thêm gì, không tiếp tục bận tâm nữa.
Trực thăng ở trên bầu trời chầm chậm bay, độ cao ban đầu rất thấp, chủ yếu đề phòng Phương Trì Hạ không quen tay, phát sinh sự cố.
Về sau từ từ bay cao, thẳng đến tầng mây.
Phí Tư Nặc ngẩng đầu lên liếc cô một cái, khóe môi khẽ cong lên.
Đầu óc của cô, không phải loại thông minh bình thường!
Ni Tư, sân bay.
Lạc Dịch Bắc sau khi nhận cuộc gọi vài tiếng thì vội vàng đến, khi đến sân bay, một người đàn ông trung niên đưa theo vài người tùy tùng sớm đã chờ ở ngoài.
"Đỗ Lan tiên sinh, để ngài chờ lâu rồi." Lạc Dịch Bắc đi đến, khách sáo chào hỏi ông ta một chút.
"Cậu Bắc sao lại nói như vậy? Cậu có thể đến đây, là vinh hạnh của Đỗ Lan!" Đỗ Lan niềm nở để anh đi trước, đối với anh dường như có hơi kính trọng.
Một hàng người rời khỏi sân bay, sau đó ngồi xe đến thẳng tòa phủ đệ nào đó ở trong thành.
Đỗ Lan là một quý tộc của nước R, một người nổi tiếng trong giới xã giao, đã từng qua lại với Lạc Dịch Bắc mấy lần trên thương trường, trong nước có thị trường của bản thân, nhưng lại không thể mở hết toàn bộ, rất nhiều lúc còn phải cần đến sự giúp đỡ của Lạc gia, nên đối xử với Lạc Dịch Bắc đặc biệt niềm nở.
Khi đón anh đến nhà, giống như vừa mời được một tôn thần, tiếp đãi vô cùng chu đáo.
Lạc Dịch Bắc sau khi ngồi xuống bình thản nhìn ông ta được một lúc, ung dung hỏi, "Đồng ý giúp đỡ tôi một chuyện không?"