Chiếc xe dạng dài màu đen, sau lúc ấy từ từ rời khỏi phủ của bá tước Đỗ Lan.
Phương Trì Hạ không vùng vẫy nữa, cũng không kháng nghị với anh, tầm nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, sau khi lên xe không nói lời nào.
Cô chịu theo anh trở về, vốn không phải thỏa hiệp với Lạc Dịch Bắc, cũng đã ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, cô chỉ là cảm thấy, nên trở về rồi.
Phương Trì Hạ không phải lại người khi không gây chuyện, cô làm việc thật ra từ đầu đến cuối đều nắm bắt rất tốt từng chút một.
Lúc lên du thuyền, khi bị chạm đến giới hạn, khi tự tôn bị người khác chà đạp, cô sẽ dùng phương thức bỏ đi không chút do dự mà phản kháng Lạc Dịch Bắc.
Nhưng mà, trong nước mới là nơi cô sống từ nhỏ, đi đến đâu cũng không có người thân, nhưng trước đây mọi thứ của cô, đều là ở trong nước, chuyên ngành của cô vẫn chưa kết thúc.
Vả lại, cô dù sao cũng không thuộc về nước R, cô cũng không thể cứ luôn sống trong thành bảo Khắc Lí Tư.
Về nước là chuyện sớm muộn.
Trong mấy năm chuyên ngành của cô vẫn chưa hoàn thành này, cô sẽ luôn sống ở trong nước, dưới đáy mắt của Lạc Dịch Bắc.
Nếu như Lạc Dịch Bắc không chịu buông tay, quan hệ hôn nhân bốn năm này của cô và anh, chắc sẽ luôn được duy trì.
Đối với điểm này, Phương Trì Hạ thật ra rất rõ ràng.
Mấy ngày nay bỏ đi, thật ra chẳng qua là đang phân cao thấp với Lạc Dịch Bắc mà thôi.
Vậy nên, cho dù hôm nay Lạc Dịch Bắc không đưa cô rời khỏi, qua một khoảng thời gian, bản thân cô cũng sẽ chủ động trở về.
Không phải về bên cạnh Lạc Dịch Bắc, nhưng trong nước thì nhất định sẽ về.
Rolls-Royce xa hoa màu đen chở hai người đến thẳng sân bay, sau khi đến, Lạc Dịch Bắc trực tiếp dẫn cô đến cửa lên máy bay.
Phương Trì Hạ từ đầu đến cuối một lời cũng không nói đi theo sau lưng anh, để mặc cho tay của mình bị anh dẫn, giống như búp bê đồ chơi vậy, chuyện gì cũng để mặc anh.
Hai người lên máy bay, sau đó trở về căn nhà trước đây ở Ni Tư.
Nước R và nước Pháp vốn không xa, đêm đó chưa đến mười hai tiếng thì đã đến nhà.
Lạc Dịch Bắc đi trước vào trong nhà, Phương Trì Hạ đi theo ở đằng sau, lên lầu, trở về phòng ngủ của hai người, cô vào thẳng nhà vệ sinh.
Tắm rửa, súc miệng, sau khi ra thì vén chăn lên thẳng giường.
Tất cả mọi thứ, cô làm như giữa hai người chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, nhưng mà, từ đầu đến cuối lại không nói với anh một câu nào.
Phương Trì Hạ là cô nhi, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, đã chịu qua ấm ức rất nhiều, nhưng mà, tâm trạng của cô dường như từ trước đến giờ đều không bị những chuyện đó làm ảnh hưởng cho lắm.
Cô có thể mới ngày trước vẫn còn nằm trong lòng bạn khóc giống như một con vật nhỏ bị người khác ức hiếp vậy, ngày hôm sau lại có thể ngân nga hát dinh doong dinh doong khắp nhà.
Cô dường như từ trước đến giờ đều như thế, sẽ không để những chuyện không vui làm ảnh hưởng bản thân quá lâu.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô tối nay, trong lòng có một chút mong đợi nhỏ nhoi ngày hôm sau sau khi cô vừa thức dậy, cũng có thể giống hệt như bình thường, như không có chuyện gì mà bận rộn từ trên lầu xuống dưới lầu.
Tuy nhiên, sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, trong nhà yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đừng nói đến một chút tạp âm, ngay cả bóng dáng của Phương Trì Hạ đều không thấy đâu.
Chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại, khoác bừa một bộ quần áo đi ra khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, Phương Trì Hạ không ở đó.
Trong Phòng khách rộng lớn cũng không thấy bóng dáng của cô.
"Phương Trì Hạ!" Ánh mắt Lạc Dịch Bắc trầm xuống, mở cửa nhà đi đến hoa viên.
Trong hoa viên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ có tiếng suối chảy róc rách.
"Phương Trì Hạ!" Lạc Dịch Bắc bước nhanh trên từng con đường nhỏ lát sỏi, đi một vòng ở trong hoa viên, sau đó chuyển sang phía sau núi.
Trên đường đi lên núi, bên cạnh suối nước nóng, một tiếng nước chảy đột nhiên truyền đến.