Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Tiểu Tả không theo vào, mà giống như paparazzi, trên cổ đeo kính viễn vọng, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đôi kia trong nhà ăn.
Phương Trì Hạ ngồi cạnh, cũng chưa vào.
Mục đích của cô theo Tiểu Tả là để chăm sóc nó, nhưng mà, ở ngoài ngồi, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn vào trong.
Lạc Dịch Bắc cùng Tô Nhiễm ngồi quay lưng về phía kính, những nhân viên trong nhà hàng rất có cốt cách, trên bàn cơm bày hoa hồng, trông như nhà hàng tình nhân.
Tô Nhiễm vừa ngồi xuống, có nhân viên thân thiện đem ra bó hoa kiều diễm trao cho cô.
Thế nhưng cô cũng không hẳn là vui vẻ, đặt sang một bên.
Tô Nhiễm toàn thân toát lên khí chất người phụ nữ nên có, hơn nữa lại lịch sự tao nhã, một cảm giác cao quý không nói nên lời, ngũ quan xinh đẹp, ngồi ở đó đẹp tựa như trạng thái vẽ tĩnh vậy, khiến người ta vô cùng thấy cảnh đẹp ý vui.
Phương Trì Hạ lẳng lặng chằm chằm nhìn cô một hồi lâu, ánh mắt cứng đờ.
Phòng ăn và bãi đỗ xe hơi xa, không nghe được họ nói chuyện.
Trong phòng, Tô Nhiễm cũng không biết hàn thuyên gì với Lạc Dịch Bắc, mười giờ tối còn chưa hết.
Phương Trì Hạ lại bất động thanh sắc nhìn hai người nọ, chỉ cảm thấy muốn châm chọc Lạc Dịch Bắc: "Bình thường có thấy anh kiên nhẫn vậy đâu!"
"Chị nói gì vậy ạ?" Tiểu Tả còn đang dán mắt vào cửa sổ nhìn hai người, nghe cô nói, nghiêng đầu nhìn buồn bực hỏi.
"Không có gì, em cứ tiếp tục đi." Phương Trì Hạ xoa đầu cậu, thu ánh mắt.
Trong phòng hai người vẫn còn ngồi, chẳng biết qua bao lâu, Tiểu Tả đã ngủ gật mất, cuối cùng dựa vai Phương Trì Hạ mà ngủ.
Phương Trì Hạ tưởng phải tự thân mang cậu nhóc đi, trong phòng ăn sau vài giờ, Lạc Dịch Bắc đi ra cùng Tô Nhiễm.
Phương Trì Hạ ngồi trên xe, nghĩ là sau khi hai người đi cô cũng đi.
Nhưng lại xảy ra việc ngoài ý muốn là, Lạc Dịch Bắc bắt xe cho Tô Nhiễm rồi tự về, chưa từng tiễn cô.
Lạc Dịch Bắc như thế, làm cho Phương Trì Hạ hơi khó hiểu.
Lạc Dịch Bắc đêm khuya đứng ở đầu đường, cũng không lên xe ngay, có cảm giác anh ta đang chờ ai.
Ngọn đèn rọi từ trên đầu hắn, kéo xuống phía sau cắt thành hình, biến thành thân lạnh lùng, nhu biến hóa không ít.
Hai người, một trong xe một ngoài xe, cứ như vậy giằng co một hồi lâu, Lạc Dịch Bắc thình lình quét mắt về phía cô.
Phương Trì Hạ bị nhìn như thế, cảm giác giống như làm chuyện xấu tự nhiên bị bắt, phản xạ có điều kiện muốn tránh, Lạc Dịch Bắc đã bước mấy bước.
"Còn không ra?" mở cửa kéo cô ra, hắn bỗng đứng đối mặt cô.
Phương Trì Hạ hơi xấu hổ, chỉ sợ hắn hiểu lầm.
Đã đứng giám sát lâu như thế, cô như vậy, không nói tới ai, ngay cả cô cũng cảm thấy mình đi bắt gian chồng với đàn bà khác.
"Em chỉ theo Tiểu Tả." ngẩng đầu nhìn hắn, cô không được tự nhiên giải thích.
"Đi!" Lạc Dịch Bắc quét mắt phía Tiểu Tả, một tay bế Tiểu Tả, đi trước về phía xe.
Đi tới trước xe, Phương Trì Hạ giúp hắn mở cửa xe, hắn đem Tiểu Tả đặt phía sau xe cẩn thận, đóng cửa sầm một cái.
"Em ngồi sau cũng được." Phương Trì Hạ định ngồi trên, lại bị hắn kéo cổ tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.