Hắn có giọng nói trời sanh thờ ơ, hơn nữa tìm từ vô cùng đơn giản, mà Tiểu Tả hết lần này tới lần khác nhất nghe lời hắn nhất.
Nói chỉ ba chữ, thậm chí không sai, Tiểu Tả như lính quân sự, mơ mơ màng màng "A" một tiếng, rất biết điều mà bò lại chỗ cũ đi ngủ.
Thậm chí đều không hỏi thêm hai người một câu.
Phương Trì Hạ không thể tưởng tượng nổi coi một màn này, bội phục Lạc Dịch Bắc không thôi.
"Không còn sớm, về thôi, em ngồi đằng sau." mở cửa xe ngồi lên, cô ngồi chung với Tiểu Tả.
Lạc Dịch Bắc bị cản đường, sắc mặt có điểm âm trầm, nhưng lại không mất bình tĩnh.
Ngồi xuống ghế lái, hắn lái xe chở hai người về hướng biệt thự của mình.
Phương Trì Hạ không rõ Tiểu Tả nghĩ sao về việc vừa rồi.
Sợ hắn suy nghĩ nhiều, lúc ngồi ở phía sau, dọc đường cô một mực không ngừng thôi miên Tiểu Tả: "Tiểu Tả, chị nói này, em cái gì cũng không thấy, em đang mơ, biết không? Đây là mộng, không phải thật, tỉnh dậy sau cái gì cũng phải quên, biết không?"
Cô nói không ngừng, như là hoảng hốt vô cùng, một mình lầm bầm lầu bầu, cũng không để ý Tiểu Tả ngủ chưa.
Ánh mắt nhàn nhạt quét qua, quét cô từ trên xuống dưới một lần lại một lần, rất nghiêm túc xét lại một lúc lâu.
Sau đó, giết người không đền mạng quăng qua một câu: "Anh em tối nay nhất định là mắt có vấn đề, chị Hạ không cần để ý tới vậy, chị là người như vầy, ngực như vầy, quần áo bảo thủ như vầy, thậm chí là người không biết chủ động, không dễ lọt mắt anh em đâu. Cho dù có, cũng là hứng lên trong chốc lát. Mặc dù em thích chị lắm, nhưng chị còn phải đi đường dài nhiều."
Không biết di truyền từ ai, châm chọc người cũng sắc bén.
Cảm giác kia dường như đang nói, tuy là em cũng rất muốn cùng chị về chung một nhà, thế nhưng, chị còn phải phấn đấu đằng đẵng.