Đối phương tựa hồ có lai lịch không nhỏ, cầm đầu đoàn xe vừa mới đỗ, sau lưng một đoàn vệ sĩ đồng thời chỉnh tề sắp xếp ở hai bên.
Người mang bộ dáng quản gia đi lên trước, cúi đầu tất cung tất kính không biết nói với người trong xe câu gì, cửa xe bị mở ra, người bên trong xoay người đi ra.
Đây là một vị lão nhân tuổi tác thoạt nhìn trong sáu mươi, tuổi trên năm mươi, thế nhưng trạng thái tinh thần cũng rất tốt, hăng hái.
Căn bản là Lạc Dịch Bắc nhìn ra bên ngoài, cùng Phương Trì Hạ sóng vai lên lầu quay về căn phòng ở trên lầu của mình, lo lắng cô chưa chuẩn bị xong vật dụng để ở chỗ này vài ngày, nên sau khi lên lầu anh liền thúc giục Phương Trì Hạ thay quần áo.
"Xanh biển!". Lạc Dịch Bắc từ lần trước ở bóng đêm đã gặp bộ lễ phục màu xanh biển cô mặc kia, như là yêu thiết tha với màu xanh biển, thấy cô mở rương hành lý ra, nghiêng đầu ung dung nói một câu.
"Đi đâu?". Phương Trì Hạ không rõ ràng cho lắm.
"Đêm nay ở bên ngoài”. Lạc Dịch Bắc ném cho cô một câu, quay người lấy quần áo của mình.
Anh và cô đã kết hôn đoạn thời gian dài như vậy, số lần ra ngoài với nhau rất nhiều, thế nhưng đa số là vì chuyện của Dung Hi, rất ít khi đơn giản vì hai người cần ra thế giới bên ngoài.
Phương Trì Hạ nghe anh nói cũng sững sờ một chút, phản ứng kịp, ánh mắt nhìn anh có chút mờ màng, có điều vẫn tìm quần áo thay đổi bộ áo ngủ theo yêu cầu của anh.
Tóc rất tùy ý xử lý, tùy ý Lạc Dịch Bắc nắm, hai người một trước một sau đi đến xuống lầu.
Thời điểm đi đến đường lớn của khách sạn, Tô Nhiễm bỗng nhiên gọi tới một cú điện thoại.
Thời điểm Phương Trì Hạ thấy tên cô ta, lông mày nhịn không được nhăn một chút, bước chân dừng lại.
Lạc Dịch Bắc do dự một chút, nghiêng đầu, chuyển một bên, vừa định nghe, âm thanh Tô Nhiễm bỗng nhiên từ khu dùng cơm truyền đến: "Dịch Bắc, nơi này!".
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, tầm mắt nhìn sang phương hướng cô ta.
Đại khái là vì vừa rồi Tô Nhiễm không ăn gì cả, hiện tại lại đến khu dùng cơm.
Một người ngồi đối diện cô ta, đưa lưng về phía Lạc Dịch Bắc, hơn phân nửa thân thể bị sô pha che mất, chỉ xem thấy cái đầu thôi.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, sững sờ một lát, bỗng nhiên phản ứng kịp.
Ông nội Tô!
Tô Thiên đứng người lên, thân thể đưa lưng về phía anh chậm rãi xoay người, ánh mắt ung dung nhìn về phía anh.
Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ cách cự ly hơn hai thước, bị Tô Thiên nhìn nhau vậy, anh phản xạ có điều kiện tính đưa mắt nhìn sang Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ cũng nhìn anh, cô không nhận ra Tô Thiên, căn bản không biết trước mắt là tình huống gì.
Có điều, nhìn sắc mặt Lạc Dịch Bắc, lại nhìn Tô Thiên và Tô Nhiễm thân cận, cô cũng phản ứng kịp.
Ngay cả trưởng bối cũng tới...
"Qua ngồi với ông nội một chút!". Tô Thiên ở xa xa vẫy tay với Lạc Dịch Bắc.
Tính cách của ông bất đồng với Lạc n Kỳ, ông không lạnh lùng như Lạc n Kỳ, ông đối với mọi người dường như đều rất hiền lành, ông khôn khéo giấu mình tương đối sâu, là mặt cọp cười điển hình.
Lạc Dịch Bắc làm thế nào cũng không ngờ tới sẽ ở nơi này thấy được Tô Thiên, bất động thanh sắc nhìn ông, lại nhìn Phương Trì Hạ, anh có chút do dự.
Dựa theo quan hệ Tô gia và Lạc gia, anh không qua là không hợp lý.
Tô Thiên xuất hiện, quấy rầy kế hoạch đêm nay của anh.
Anh tựa hồ có chút khó khăn, đứng ở chỗ cũ không nói chuyện.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc quan sát sắc mặt anh, nhìn chằm chằm anh một lát âm thanh nhàn nhạt: "Không cần lo cho tôi”.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt nhìn cô có chút kinh ngạc.