Cô không đoán được sẽ gặp anh ta trong trường hợp này, đáy mắt rõ ràng có chút ngoài ý muốn.
Nhưng nghĩ lại thì thấy anh ta tham dự những trường hợp quan trọng như thế này không phải rất bình thường sao?
Phí Tư Nặc đứng cách xa mấy mét nhìn cô, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một hồi lâu liền bưng hai ly rượu đi về phía cô.
“Có rảnh ngồi với tôi một lát không?” Đưa một ly rượu cho cô, chính mình lại chọn một ghế chân cao gần đó ngồi xuống.
Đúng lúc Phương Trì Hạ cũng không có việc gì, liền không cự tuyệt.
“Vết thương của anh đã tốt hơn chưa?” Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm lên trán của anh ta đánh giá một hồi.
“Cô quan tâm sao?” Phí Tư Nặc thản nhiên hỏi lại.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, đắn đo tìm từ thích đáng: “Quan tâm bạn bè không phải rất bình thường sao?”
“Như vậy a!” Phí Tư Nặc giống như có chút thất vọng.
“Đúng rồi, tôi đã nhận được bình hoa lần trước nhưng cũng không có tác dụng gì, hôm nào tôi gửi lại cho anh nhé? Chắc là anh cũng có việc gì cần dùng đến cái bình đó?” Phương Trì Hạ lại nói.
Phí Tư Nặc cầm ly rượu lên, một ngụm uống cạn số rượu vang trong ly, ánh mắt nhìn về phía cô, gằn từng chữ một: “Tôi không bao giờ nhận lại đồ vật mà mình đã đưa đi.”
Phương Trì Hạ ngẩn ra lại không kiên trì nữa.
Phí Tư Nặc cầm ly rượu của mình chạm vào ly của cô: “Không nói những cái đó nữa được không?”
“Được, chúng ta không nói những cái đó.” Phương Trì Hạ cầm ly của mình lên chạm nhẹ vào ly của anh ta, đưa đến bên miệng nhẹ nhấp một ngụm.
Động tác uống rượu của cô rất chậm, rượu vàng màu đỏ phụ trợ cho đôi môi đỏ bừng, làm giờ phút này cô nhiều vài phần kiều mị.
Ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống dưới làm vẻ mặt nghiêng nghiêng càng thêm phần nhu hòa, khiến trái tim Phí Tư Nặc như bị cái gì đó cào một cái.
Phí Tư Nặc nhìn dáng vẻ của cô đến thất thần, ma xui quỷ khiến thế nào lại hơi nghiêng người về phía cô.
Phương Trì Hạ liếc thấy động tác này của anh ta liền giật mình, phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, còn chưa kịp tránh ra thì có một người còn có tốc độ nhanh hơn túm cô đứng lên.
Ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo đụng phải một đôi mắt lạnh lẽo đen như mực.
Không biết Lạc Dịch Bắc đến từ khi nào đi, đứng ở bên người cô, ánh mắt nhìn cô lạnh lẽo như gió được thổi tới từ Bắc Băng Dương, sắc bén đến mức Phương Trì Hạ nhịn không được run lên.
Phí Tư Nặc lấy lại tinh thần, cũng không biện hộ gì cho hành động của mình.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ thật lâu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô.
Nâng lên tay vung nắm đấm ra, vừa mới ra tay, Phương Trì Hạ chưa kịp ngăn thì Bảo Bảo đã lao tới.
“Anh, chú ý trường hợp!”
Bảo Bảo đứng giữa hai người, đẩy Phí Tư Nặc ra sau lưng mình.
Hoàng gia nước R là khách của Lạc gia, là bạn bè nhiều năm, hành vi của Lạc Dịch Bắc đại biểu cho Lạc gia, sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước.
Hơn nữa, đêm nay hai người đều là khách quý, đại bộ phận khách khứa của yến hội này đều là người của hoàng gia, nếu náo loạn trong trường hợp quan trọng như vậy không phải để người ta chê cười hay sao?
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Phí Tư Nặc một hồi lâu, khóe môi mỉa mai giương lên, lời nói ra tràn đầy sự châm chọc: “Mơ ước phụ nữ của người khác là tác phong của Phí thiếu sao?”
“Phải không?” Phí Tư Nặc không cho là đúng: “Cô cũng tán thành cách nói này sao?”
Đôi mắt nguy hiểm của Lạc Dịch Bắc khẽ nhíu lại, ánh mắt chuyển hướng về phía Phương Trì Hạ đang đứng bên cạnh.