“Anh vẫn chưa đi à?” Phương Trì Hạ còn thù hằn chuyện hôm qua,nghiến răng, thái độ thực lãnh đạm.
“Anh ở trong nhà của mình,không được sao?” Cắt nhỏ miếng thịt bò trong đĩa, ngẩng đầu nhìn cô một cái, dửng dưng trả lời.
Phương Trì Hạ không muốn đôi co với anh ta, liền đi vào phòng bếp.
Tự rót cho mình 1 cốc sữa bò bưng ra bàn,nhanh gọn giải quyết xong bữa sáng, một câu cũng không thèm nói,trực tiếp gọi điện thoại rủ An An đi dạo phố.
Hôm nay là cuối tuần, cô không muốn ở lì trong nhà, Lạc Dịch Bắc quá nguy hiểm.
Giữa trưa nhận được điện thoại của Lạc Dịch Bắc, thúc giục cô trở về.
“Ở đâu?” giọng anh ta vẫn lạnh lùng như thế, dương như người đàn ông đêm qua đè lên người cô,toàn thân ướt đẫm mồ hôi chỉ là ảo ảnh cô tưởng tượng ra mà thôi.
“Không liên quan đến anh.” Phương Trì Hạ lúc này đang ở cùng An An ăn cơm, nói xong định cúp ngay máy.
“Phương tiểu thư, cần anh nhắc lại thân phận em hiện giờ không? Nội trong 30 phút nữa về nhà!” Lạc Dịch Bắc âm u cảnh cáo.
Phương Trì Hạ trong suốt thời gian kết hôn rất nghe lời, Lạc Dịch Bắc 1 khi đã uy hiếp, đều sẽ có hiệu quả.
Ai ngờ hôm nay, cô không chút do dự, trực tiếp trả lời, “ hôm nay không rảnh, 3 bữa cơm anh tự lo đi.”