Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 97: Đưa tôi rời khỏi đây đi



Phương Trì Hạ len qua đám người ở trong bữa tiệc, vội vã tìm hướng chạy ra phía bên ngoài biệt thự, nhưng lại không cẩn thận mà đâm vào một người khác đang đứng.

Cô vẫn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra thì giọng nói của đối phương cất lên: “ Aiz, đây là tiên nữ từ đại dương nào chạy tới đây vậy?”

Giọng nói mang đầy sự châm chọc, hài hước chính là ở chỗ đêm nay Phương Trì Hạ mặc một bộ váy màu xanh dương.

Giọng nói quen thuộc này, làm cho Phương Trì Hạ giật mình, kinh ngạc ngước đâu lên nhìn.

Thi Lạc nhìn thấy cô, rõ ràng là có chút giật mình.

“Chào buổi tối, Doris!” Doris, là tên của một tiên cá trong thần thoại Hy Lạp, nhưng câu nói ấy từ miệng của anh ta thốt ra thì ngữ điệu vô cùng diễu cợt.

“Sao cậu lại ở đây?” Phương Trì Hạ không hề biết đến mối quan hệ của Thi Lạc và Thi Cận Dương, đột nhiên gặp cậu ta ở đây, cô có chút bất ngờ.

“ đúng vậy, thật là trùng hợp quá đi.” Thi Lạc cười nhẹ.

“ chúng ta nói chuyện sau đi!” Phương Trì Hạ không biết Lạc Dịch Bắc lúc nào đuổi đến chỗ cô, lúc này cô rất hoảng loạn, bất giác quay lại đằng sau lưng mình nhìn một lượt, không có thời gian cùng với cậu ta nói nhiều nữa, muốn đẩy cậu ta ra để tiếp tục chạy nhưng lại bị Thi Lạc kéo lại.

« cậu đang hốt hoảng chạy trốn ai vậy? » ánh mắt tiện thể nhìn lướt qua phía đằng sau cô, mặt đầy nghi hoặc.

Phương Trì Hạ muốn dãy ra khỏi tay của cậu ta, nhưng chợt nghĩ ra bản thân đối với nơi này không quen thuộc, cũng không thể nào chạy thoát khỏi Lạc Dịch Bắc, cô bỗng ngước mắt nhìn về phía Thi Lạc, « có thể giúp tôi điều này được không? »

« quả là vinh hạnh cho tôi. » Thi Lạc nhoẻn miệng cười, cúi người ra vẻ trịnh trọng.

Phương Trì Hạ mắt hơi rưng rưng, nói, « đưa tôi ra khỏi nơi này nhanh nhất có thể đi. »

Thi Lạc ngẩn người ra, muốn dò hỏi cô thêm nữa, nhưng trông thấy dáng vẻ căng thẳng kia của cô, liền nuốt lại mấy lời định hỏi ban nãy xuống.

« được, cô đi theo tôi » cậu ta không hề nói thêm gì hơn, bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay cô, cậu ta đưa cô bước nhanh đến cửa lớn của biệt thự bước ra ngoài.

Lạc Dịch Bắc chạy đuổi theo họ ra ngoài nhưng chỉ thấy hai bóng người khuất dần trong đêm tối mà thôi.

Gió đêm thổi mạnh làm cho tà váy của Phương Trì Hạ bay bay, chỉ một chốc lát sau đã biến mất vào trong màn đêm tối.

Vội vã mở cửa xe, Thi Lạc ổn định chỗ ngồi, nhấn mạnh chân ga lao vút vào màn đêm tối rời khỏi khu biệt thự lộng lẫy kia.

Lạc Dịch Bắc đứng ngoài cửa của biệt thự, không vội vã đuổi theo.

Mặt không chút biểu cảm nhìn theo con đường mà hai người kia đi, môi anh cong cong ra chiều suy tư.

Anh không vội vàng, hai người sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi, cô có thể trốn đi đâu được cơ chứ?

Lạc Dịch Bắc ung dung thong thả đi đến xe của mình, lên xe nhấn ga lái xe hướng đến con đường mà Phương Trì Hạ đi.

Phương Trì Hạ rời khỏi tòa biệt thự không xa liền xuống xe chứ không hề để Thi Lạc đưa mình về nhà.

Lúc cách nhà một đoạn ngắn, cô nhắc anh dừng xe lại, “ sắp tới nhà tôi rồi, cho tôi xuống đây đi, tối nay thật cảm ơn cậu!”

“Không sao, lần sau tôi đến Dung Hy, mời tôi một bữa cơm là được rồi.” Thi Lạc vẫy tay chào cô, rất nhanh đã quay xe đi mất.

Phương Trì Hạ nhìn theo bóng chiếc xe đang rời đi, lúc này tâm trạng cô càng căng thẳng hơn.

Về đến nhà cô nên ứng phó thế nào đây?

Cô chần chừ đứng tại chỗ, có chút do dự.

Thực sự cũng không thể nói là cô sợ tên Lạc Dịch Bắc kia, cô chỉ là không thể chấp nhận được cách trừng phạt người khác của anh ta.

Cô cứ đứng tại chỗ đi qua đi lại như thế suốt một hồi lâu, do dự có nên về trường một tối để tránh phiền phức hay không.

Nhưng lại nghĩ, hai người đều kết hôn rồi, cô có thể chạy đâu để thoát khỏi anh ta đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.