Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1012



Chương 1012:

 

“Thì sao?”

 

Tiêu Lăng Dạ mở mắt ra: “Ngoại trừ em, anh không thích có phụ nữ nào bên cạnh anh!”

 

Đều bị đau thành như vậy, vậy mà mấy lời âu yếm anh cũng không có chậm trễ!

 

Hai má Lâm Quán Quán đỏ bừng trước ánh mắt như thiêu đốt của anh, cô không thể chịu nổi ánh mắt đó, cô ho nhẹ một tiếng, và dời đi ánh mắt: “Vậy thì hãy gọi cho em nếu anh thấy không thoải mái, em ở ngay bên cạnh … nếu em không nghe thấy, chỉ cần ấn chuông đầu giường!”

 

“Ừ!”

 

“Vậy thì ngủ ngon!”

 

Ngủ ngon!

 

Bên kia.

 

Biệt thự Thanh Thành.

 

Tình huống của Long Ngự Thiên quả thực so với Tiêu Lăng Dạ cũng không khá hơn bao nhiêu, thân thủ anh ta và Tiêu Lăng Dạ không phân cao thấp, cho nên, bị thương cũng tương đương nhau, khác biệt duy nhất chính là, thắt lưng của anh ta bị vặn vẹo.

 

Chấn thương khá nặng, anh ta thở hổn hển vì đau khi di chuyển.

 

Vì thế!

 

Từ trước đến nay Long Ngự Thiên luôn độc đoán, ác độc, chỉ có thể dưỡng thương trên giường trong một tư thế vô cùng vặn vẹo.

 

“Thiếu gia…”

 

Long Ngự Thiên nheo mắt lại: “Người bên cạnh xử lý như thế nào?”

 

“Tất cả những người liên quan đến vụ bắt cóc này đều bị đánh gãy tay chân và bị ném ra ngoài!”

 

Long Ngự Thiên gật đầu!

 

“Thiếu gia… Bác Hách bên kia…”

 

“Trông chừng ông ta!” Khóe miệng Long Ngự Thiên cong lên, mang theo nụ cười khát máu: “Phát hiện ông ta có động thái gì, liền trói lại ném ra sau núi cho sói ăn!

 

Ngày hôm sau.

 

01 tháng 5!

 

Hôm nay trời nắng và không mây … Quả là một ngày tốt để đăng ký kết hôn.

 

Mới chưa 8 giờ, Lâm Quán Quán đã bị Tiêu Lăng Dạ đánh thức.

 

“A—” Lâm Quán Quán ngủ không đủ giấc, ngáp dài ở bên đầu giường, dụi dụi mắt, nhìn Tiêu Lăng Dạ một cách mơ màng buồn ngủ, hồi lâu mới hoàn hồn lại, yếu ớt chào hỏi anh “Chào buổi sáng… “

 

“Chào buổi sáng!

 

Lúc Lâm Quán Quán tỉnh lại, mới phát hiện hai đứa nhỏ trên giường đã biến mất, cô hoảng sự: “Duệ Duệ và Tâm Can của em đâu?”

 

“Đi gặp A Diễn bên cạnh.”

 

“Oh!”

 

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.

 

Suýt nữa thi quên mất, phòng bệnh của Tiêu Diễn ở bên cạnh.

 

Lâm Quán Quán nghẹn họng, nhìn anh một cách trân trối, trên ngực anh còn có một đóa hoa lớn màu đỏ thẫm, trực tiếp kéo anh tới hiện trường đám cưới là có thể làm chú rể.

 

“Tiêu Lăng Dạ, anh cũng khoa trương quá đi, chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi… Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

 

Cái gì mà đăng ký kết hôn… Mà thôi!

 

Đây chính là đăng ký kết hôn!

 

Một ngày quan trọng như vậy, tất nhiên phải được đón tiếp long trọng!

 

Tiêu Lăng Dạ sửa sang cà vạt lại một chút: “Mau đi rửa mặt, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát liền!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.