Chương 1027:
Gương mặt Lâm Quán Quán ngày càng đỏ.
Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi thấy hơi thở khiến cô an tâm trên người Tiêu Lăng Dạ, đôi mắt Lâm Quán Quán sáng ngời nhìn vào đôi mắt anh: “Tiêu Lăng Dạ … cảm ơn anh!”
Tiêu Lăng Dạ cong môi: “Nếu đổi thành ba chữ khác, hẳn là anh sẽ vui hơn.”
Không chút do dự Lâm Quán Quán hét lớn một tiếng: “Tiêu Lăng Dạ! Em yêu anh!”
Anh sửng sốt, đôi mắt băng giá như trượt vào ánh mặt trời ấm áp, lập tức trở nên dịu dàng, anh nựng gương mặt cô, ánh mắt cũng nhìn cô một cách dịu dàng: “Phu nhân Tiêu, anh cũng yêu em!”
Không khí dường như tràn ngập vị ngọt của mật hoa!
“Hello? … Rải cẩu lương ngay tại hiện trường à!” Tiêu Diễn ngao ngao kêu lên một tiếng: “Anh ơi! Xin anh giơ cao đánh khẽ. ở đây ngoài đạo diễn Lý đã có gia đình, còn lại tất cả hiện tại đều là cẩu độc thân không có đổi tượng, ăn cẩu lương no rồi, nào còn nuốt trôi cơm!”
Lâm Quán Quán lúc này mới ngượng ngùng tránh xa Tiêu Lăng Dạ một chút.
Tiêu Lăng Dạ cười nhẹ một tiếng.
“Tôi đã đặt cơm trưa. Hôm nay mọi người nể mặt ăn cơm trưa xong rồi đi nhé.”
“Tôi muốn ăn tiệc! Loại tiệc càng mắc tiền càng tối!” Cơ Dã Hỏa nói một cách chua lòm: “Vì trang trí căn phòng này mà chúng tôi bận rộn cả một buổi sáng. Không ăn lại cho đủ vốn thì thật có lỗi với chính mình đã vất vả lao động!”
Từ hôm nay trở đi… Bạn gái cũ thật sự thành thím hai!
Cơ Dã Hỏa tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hoàn toàn là ghen tị, cho nên mới muốn ăn một bữa tiệc lớn làm cho chú hai đau ví tiền!
Tiêu Lăng Dạ nhìn anh ấy một cái thật sâu, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu tâm tư của Cơ Dã Hỏa, nhưng mà hôm nay tâm tình anh rất tốt, hoàn toàn không muốn so đó tính toán với Cơ Dã Hỏa: “Được rồi, thỏa mãn cậu!”
Cơ Dã Hỏa giống như một con gà trống đã thua trận, lập tức ỉu xìu!
Cũng là!
Cho dù tất cả mọi người ở Vân Thành cộng lại cũng không thể ăn đến mức khiến chú hai đau ví.
Anh ấy thật là quá ngây thơ!
Bữa ăn trưa rất thịnh soạn.
Bữa tiệc hải sản lớn!
Tất cả đều là Tiêu Lăng Dạ chuẩn bị trước, được các đầu bếp hàng đầu của nhà hàng Michelin bay từ Châu Úc sang từ sáng sớm hôm nay để phục vụ.
Một chiếc bàn bày một con khổng lồ được đặt tạm thời trong phòng bệnh.
Mọi người vây quanh bàn tròn, ngồi chật cứng.
Bởi vì thân phận của Tiêu Lăng Dạ, Lý Mưu và những người khác có chút không được tự nhiên.
Tiêu Lăng Dạ cố ý sai người đưa tới vài bình rượu vang đỏ yêu quý của mình, trên người anh có thương tích, không tiện cử động, Tiêu Diễn càng không đứng dậy nổi, cho nên … Mắt Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn Cơ Dã Hỏa.
Cơ Dã Hỏa miễn cưỡng mở mấy chai rượu vang đỏ ra, đảo rượu, cho rượu ‘thở’, sau đó cầm bình, rót vào một nửa ly của từng người một.
Đến lượt Duệ Duệ và Tâm Can, anh ấy tự động cho hai đứa nhóc hai ly thủy tinh rót đầy sữa bò.
Đổi lại là ánh mắt ghét bỏ của Tâm Can.
“Hôm nay mọi người ngồi ở đây đều là người một nhà.” Tiêu Lăng Dạ cố gắng làm cho giọng nói của mình không quá lạnh lùng: “Mọi người cứ tự nhiên, đừng gò bó!
“Đúng vậy!” Lâm Duyệt, với tư cách là chị ruột của Lâm Quán Quán, đứng lên và nâng ly rượu: “Hôm nay tất cả những người thân và bạn bè quan trọng nhất trong cuộc đời của Quán Quán đều có mặt. Tôi là chị ruột của Quán Quán, vô cùng cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã giúp đỡ Quán Quán trong công việc cũng như trong cuộc sống, ở chỗ này, tôi kính mọi người một ly.
Mọi người vô cùng nể tình, cùng nhau nâng ly.