Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1093



Chương 1093:

 

Tiêu Dục thật sâu nhìn Lâm Quán Quán liếc mắt một cái, theo sau anh tự nhiên thu hồi ánh mắt, phảng phất Lâm Quán Quán chỉ là một cái người qua đường râu ria, anh cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn Lạc Niệm Niệm.

 

“Loại chuyện này em làm chủ là tốt rồi.”

 

“Thật vậy chảng?” Lạc Niệm Niệm khó xử nói: “Chính là Lâm Quán Quán dù sao cũng là bạn gái cũ của anh, cùng anh trải qua mấy năm, nếu như vậy đuổi cô ẩy đi, có phải không tốt lắm hay không?”

 

“Chúng ta tuy rằng đã từng có quan hệ nhưng đó đều là chuyện của rất nhiều năm trước kia, hiện tại đã chia tay lâu rồi, dù ở giữa có cái hiểu lầm gì hoặc là anh làm sai gì với cô ta, vậy cũng là chuyện quá khứ rồi. Huống chi cho dù anh có thiếu nợ cô ta, thì cũng không có quan hệ với em, không cần em phải thay anh trả cái ân tình này.”

 

Lâm Quán Quán lại lần nữa nhướng mày.

 

Mấy tháng không thấy, Tiêu Dục thật là làm cô lau mắt mà nhìn.

 

Vừa rồi Lạc Niệm Niệm rõ ràng vứt cái nan đề cho anh.

 

Nếu anh theo Lạc Niệm Niệm nói đem cô đuổi đi, không khỏi có vẻ quá máu lạnh vô tình nhưng nếu thuận thế cầu tình cho cô, khẳng định sẽ chọc Lạc Niệm Niệm bất mãn.

 

Mà vừa rồi anh nói một phen lời này quả thực là tích thủy không lộ.

 

Đã biểu hiện ra vẻ rộng lượng với người cũ lại biểu hiện ra sự coi trọng với Lạc Niệm Niệm.

 

Lâm Quán Quán liếc Lạc Niệm Niệm một cái, quả nhiên thấy cô ta mặt mày hớn hở, khuôn mặt nhỏ đều rúc vào bả vai Tiêu Dục: “Anh A Dục, anh thật tốt!”

 

“Vậy em không cần nể mặt anh nhé?”

 

“Không cần nể mặt anh.”

 

Tiêu Dục sủng nịch sờ sờ tóc cô, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần chỉ sợ tất cả mọi người cho rằng Lạc Niệm Niệm là người Tiêu Dục sủng ái nhất.

 

Một lòng Lâm Vi um tùm đau lên.

 

Cô cho rằng gặp lại Tiêu Dục cô sẽ ý tĩnh như nước, nhưng nhìn đến anh dùng ánh mắt đã từng nhin cô nhìn người phụ nữ khác, cô lại hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh.

 

Như là vạn tiễn xuyên tâm!

 

Đau đến hô hấp khó khăn.

 

Mà Tiêu Dục… Nội tâm anh cũng không bình tĩnh giống mặt ngoài như vậy.

 

Cách nửa năm.

 

Nhìn thấy Lâm Quán Quán, anh phát hiện chính mình hoàn toàn không có biện pháp nào mở mắt.

 

Nửa năm không thấy.

 

Cô hình như càng đẹp.

 

Cứ việc ở đây có nhiều người như vậy, các thiên kim thái thái dung mạo xinh đẹp cũng nhiều đếm không xuể nhưng Lâm Quán Quán giống như là một cái vật phát sáng lộng lẫy bắt mắt, chỉ cần có cô ở những phụ nữ khác đều thành làm nền.

 

Thế cho nên vừa rồi anh nhìn thấy Lâm Quán Quán đều không có chú ý tới Lâm Vi bên người cô.

 

Nội tâm ngo ngoe rục rịch.

 

Chính là lý trí lại dần dần thu hồi.

 

lúc này Lạc Niệm Niệm mới vừa lòng cười, cô một lần nữa ôm chặt cánh tay Tiêu Dục, cười mi mắt cong cong, cô vẫy tay, người hầu đứng phía sau tiến lên hai bước.

 

Lạc Niệm Niệm tiếc hận nhìn Lâm Quán Quán: “Lâm tiểu thư! Cô diễn « Uyển Phi Truyện » rất đẹp, tôi thực thích diễn viên như cô, bất quá nếu là diễn viên vẫn nên đem tâm tư đặt ở diễn kịch mới tốt. Cô còn trẻ như vậy, nếu chịu chăm chỉ rèn luyện khẳng định có thể ở giới giải trí chiếm một vị trí nhỏ. Làm người không thể nghĩ đi lối tắt.”

 

“Cảm ơn đã đề điểm.” Lâm Quán Quán cười nhìn Tiêu Dục liếc mắt một cái: “Lạc tiểu thư nói lời này tôi vô cùng tán đồng, làm người đích xác không thể nghĩ đi lối tắt!”

 

Sắc mặt Tiêu Dục có chút âm trầm.

 

Lạc Niệm Niệm lắc đầu, tựa hồ tiếc hận Lâm Quán Quán gàn bướng hồ đồ.

 

Cô thở dài: “Lâm tiểu thư cô cũng là nhân vật công chúng, hôm nay ở đây còn có một ít phóng viên, bị đuổi đi thì thật sự không quá đẹp, nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng sự phát triển ở giới giải trí, như vậy đi cô vẫn là tự rời đi đi.”

 

“Lạc tiểu thư quá thiện lương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.