Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1108



Chương 1108:

 

Tiêu Dục nhíu mày ngắt lời cô: “Quán Quán! Anh đều là vì tương lai chúng ta.”

 

“Tôi khinh! * “Quán Quán!” Tiêu Dục hít sâu một hơi: “Anh biết trong lòng em khó chịu nhưng em cũng phải hiểu cho anh. Nhà anh không còn công ty, anh trở thành chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh, loại thời điểm này, thậm chí ba mẹ đều khinh thường anh, ngay cả loại phụ nữ như La Mỹ Mỹ mà bọn họ còn muốn đưa cho anh! Em nói anh có thể làm sao bây giờ? Anh không có biện pháp nào, chỉ có thể tìm một người phụ nữ có thực lực để liên hôn, Lạc Niệm Niệm là đối tượng thích hợp anh thật vất vả mới tìm được, anh không thể làm mất đi cây đại thụ này. Quán Quán, anh biết làm như vậy thực xin lỗi với em nhưng anh là thật sự không có biện pháp, em từ từ ta được không, ba năm! Anh chỉ cần ba năm, cho anh ba năm chờ anh cỏ được Lạc gia, đến lúc đó anh liền cưới em!”

 

OMG!

 

Anh cho rằng cô ăn Lạc dấm Niệm Niệm?

 

“Anh…”

 

Cô vừa định mở miệng, Tiêu Dục đã lại lần nữa ngắt lời cô: “Quán Quán, anh biết em và chú hai ở bên nhau, chính là vì tiếp cận anh. Nhưng người như chú hai không phải dễ đối phó, hơn nữa chú ấy ghét nhất bị người khác lừa gạt, nếu chú ấy phát hiện mục đích chân thật của em, nhất định sẽ lôi đình giận dữ! Quán Quán, em nghe anh khuyên một câu, cách xa chú ấy một chút.”

 

“Còn có!” Anh nhíu mày, nói tiếp: “Em thật sự kết hôn với chú hai sâo?”

 

Lâm Quán Quán rốt cuộc có cơ hội mở miệng, cô xoay xoay nhẫn kim cương trên ngón tay, lúc này mới nói: “Thấy được sao! Hai chúng ta đương nhiên kết hôn.”

 

Cho nên, anh chết tâm đi.

 

Nhưng mà.

 

Lời nói còn chưa nói xong, lại lần nữa bị Tiêu Dục ngắt lời.

 

Tiêu Dục nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, sau một lúc lâu, anh mới sâu kín thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới chú hai cũng không qua được. Quán Quán, em xác thật có cái tư bản để chú hai coi trọng.”

 

Được một câu nói tiếng người!

 

“Chú hai luôn luôn không gần nữ sắc, nếu chú ấy có thể kết hôn với em, khẳng định cũng thực tin tưởng em. Quán Quán em giúp anh một chuyện được không?”

 

Lâm Quán Quán thật muốn nghe xem anh ta có thể đưa ra yêu cầu quá đáng thế nào.

 

Cô nhướng mày: “Anh nói.”

 

“Ha hả!

 

“Quán Quán, xem như vì tương lai chúng ta, em nhất định phải giúp anh.”

 

“Đừng vô nghĩa.”

 

“Được được được, anh nói trọng điểm.” Tiêu Dục kích động nói: “Nếu em kết hôn với chú hai, vậy khẳng định cũng ở chung với chú hai. Quán Quán anh hiểu người chú này nhất, chú ấy hoàn toàn không có tâm phòng bị đối với người tín nhiệm. Tập đoàn Tiêu thị rất lớn, chi nhánh công ty rất nhiều, cơ mật thương nghiệp cũng rất nhiều. Quán Quán, chúng ta nội ứng ngoại hợp, em giúp anh đánh cắp cơ mật thương nghiệp. Chờ cơ mật thương nghiệp bị tuôn ra đi, cổ phần tập đoàn Tiêu thị khẳng định sẽ điên cuồng ngã xuống. Đến lúc đó, anh có thể nghĩ cách đem chú ta từ vị trí người chấp hành tập đoàn Tiêu thị đuổi xuống!”

 

Tiêu Dục càng nói càng kích động, tựa hồ đã nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ bị anh ta đạp dưới chân, thần sắc có chút điên khùng.

 

“Chờ Tiêu Lăng Dạ xuống đài, anh cũng đạt được Lạc gia, đến lúc đó chúng ta sẽ ném bọn họ ra, quang minh chính đại ở bên nhau, đến lúc đó anh cưới em!”

 

Mẹ nó!

 

Biết anh không biết xấu hổ, lại không nghĩ rằng anh ta không biết xấu hổ đến trình độ này.

 

Lâm Quán Quán cười nhạo một tiếng: “Tiêu Dục, anh nghĩ tôi ngốc lắm à!”

 

Tiêu Dục sửng sốt.

 

Ngay sau đó, anh cuống quít giải thích: “Quán Quán, có phải em hoài nghi anh lợi dụng em không? Anh thề tuyệt đối không có! Anh đối với em là thiệt tình chân ý! Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn nghĩ lại, anh cảm thấy chính mình mười phần sai, thế nhưng lại vì Lâm Vi mà bỏ em, anh thật sự biết sai ròi, cũng hối hận, quay đầu lại, anh phát hiện người anh yêu vẫn là em. Quán Quán, em tin tưởng anh một lần đi, anh thật sự không có lợi dụng em anh chỉ là, chỉ là nhìn thấy em cùng Tiêu Lăng Dạ đứng chung một chỗ, lòng anh khó chịu, cho nên nhịn không được liền đem chú ấy trở thành tình địch mà đả kích! Quán Quán, em đừng cùng chú ta ở bên nhau, người này rất đáng sợ, cùng chú ta ở bên nhau không khác gì chờ bảo hổ lột da!”

 

“Xuy.”

 

“Quán Quán.”

 

“Tiêu Dục, anh thực sự nghĩ tôi ngu ngốc à!” Lâm Quán Quán cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó, lão nương thật không thể nhịn được nữa! Thu hồi sắc mặt dối trá khiến người buồn nôn kia đi, mẹ nó, lão nương cùng Tiêu Lăng Dạ ở bên nhau là vì tiếp cận anh? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình được không! Phi! Người muốn mặt cây muốn vỏ, anh cũng không rải phao nước tiểu soi xem chính mình có cái đức hạnh gì, anh có thể so sánh với Tiêu Lăng Dạ sao!”

 

Sắc mặt Tiêu Dục xanh trắng đan xen: “Quán Quán.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.