Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 130



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 130

Sau một trận mưa mùa thu, thời tiết của Vân Thành bỗng nhiên trở nên mát lạnh.

Bệnh viện Khang Hoa Sau những ngày chữa bệnh, virus trong người Lâm Duyệt đều đã bị trừ hét rồi, để đảm bảo an toàn, Lâm Quán Quán bảo cô ấy hãy ở lại viện nghỉ ngơi thêm 2 ngày nữa.

Hôm nay, Tống Liên Thành nói với cô ấy rằng, Lâm Duyệt đã có thể xuất viện rồi.

Lâm Quán Quán đi hoàn thành nốt viện phí.

Nhìn thấy viện phí, cô ấy hết sức ngạc nhiên, cầm trên tay tờ viện phí mà run rầy.

Đây là cái bệnh viện gì vậy!

Đây rõ ràng là đang cướp tiền mà.

Lâm Quán Quán lòng đau như cắt, quay trở lại phòng bệnh, cô ấy cầm trên tay tờ viện phí thương lượng với Tống Liên Thành, “Bác sĩ Tống…”

“Gọi tôi Tống Liên Thành là được”

“ Tống Liên Thành, nghe Tiêu Diễn nói rằng bệnh viện Kháng Hoa này là do nhà anh mở phải không?”

Tống Liên Thành đầy kính, gật đầu.

“hmm..hình như bệnh viện nhà anh viện phí có vẻ khá cao, chúng ta cùng thương lượng, giảm giá một chút được không?”

Mới có ở trong viện được mây ngày, không ngờ được là viện phí lại có thể lên đến tận mấy vạn.

Thật là độc ác!

Tống Liên Thành không nghĩ rằng cô ấy lại có thể nói ra câu này, đứng người một lát, nhìn Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ hờ hững nhìn anh ta, quay ra lo việc mình đang làm.

Tống Liên Thành xoa xoa mũi, “Giảm giá à, cũng không phải là không thẻ…”

Lâm Quán Quán mắt sáng cả lên.

“ Quán Quán, anh với lão đại đây từ bé đã cùng nhau trưởng thành, tình bạn này chắc chắn sẽ khác với người khác,nếu như chị thành chị dâu của anh, nhìn vẻ mặt này.

của lão đại, đừng nói là giảm giá, ngay cả không thu tiền nữa cũng được ấy chứ!”

Lâm Lăng Dạ tức giận mắt sáng lên nhìn qua.

Chị dâu…

Lâm Quán Quán đỏ ửng mặt.

Cô ấy cười gượng một tiếng, “ haha-———-Tự dưng tôi lại thấy viện phí cũng hợp lý đấy chứ, ừm…mọi người cứ nói chuyện đi, tôi xuống lầu nộp viện phí đã.”

Lâm Quán Quán * bịch bịch bịch” chạy ra khỏi buồng bệnh.

Mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, cái cảm giác ruột như lửa đốt này của cô ấy mới biến mắt.

Mẹ ơi!

Dạo này Tiêu Lăng Dạ quá là đáng sợ rồi, khiến người bên cạnh anh ta cũng đáng sợ theo.

Từ cái hôm mà không tịch thu khẩu súng của cô ấy, Tiêu Lăng Dạ đã bắt đầu không được đúng cho lắm rồi.

Cô ấy tưởng rằng anh ấy sẽ né tránh cô ấy, ai được rằng không những không như vậy, thái độ của anh ấy với cô ấy.

ngược lại còn càng thân thiết hơn.

Nếu như ngay từ đầu anh ta chỉ “ ếch luộc trong nước ấm”, vậy thì bây giờ lại chính là kiểu “ nấu trong dầu sôi!”

Nói thẳng ra thì, anh ấy cũng thiếu chút nữa thì nói trực tiếp với cô ấy rằng, anh ấy thích cô ấy.

Điều này, quả thực là không hợp logic chút nào.

Đợi nộp viện phí, hoàn thành xong thủ tục xuất viện, Lâm Quán Quán quay lại phòng bệnh.

“ Ô, Tiểu Quán Quán quay lại rồi à?” Cánh hoa của Tiêu Lăng Dạ đung đưa trước mặt Lâm Quán Quán, nháy mắt ra hiệu với cô ấy, “ Vừa rồi anh trai anh nhắc đến em đó.”

“Hử?”

* Nói là không biết bao giờ em mới đồng ý trở thành chị dâu của anh !”

Lâm Quán Quán trong lòng khó chịu.

Mấy người trợ thủ này!

Cô ấy dường như sắp trụ không nỏi rồi.

Lâm Quán Quán vờ như không nghe thấy gì, ho nhẹ một cái, đưa nhanh vào tay của Lâm Duyệt một món đồ, “ Ai da, đi nhanh giùm, bệnh viện có tốt đến mấy nữa cũng không dễ chịu bằng ở nhà đâu, chúng ta về nhà dưỡng bệnh thôi.”

Buộc chặt núi túi vải bó.

Lâm Quán Quán nhìn vào đôi bàn tay đang ôm chặt dây túi của Tiêu Lăng Dạ.

* Để anh xách * * Tôi tự xách cũng được rồi, không cần làm phiền đến anh nữa.”

Cô ấy thẳng thừng từ chối, tuy nhiên, Tiêu Lăng Dạ vẫn xách cái túi vải bố đó, anh ấy nhẹ nhàng nhìn vào cánh tay của cô ấy, “ Đi thôi! “

Cái bộ dạng tổng tài bá đạo này lấy ở đâu ra vậy!

Trên đường về nhà.

Để đón Lâm Duyệt xuất viện, Tiêu Lăng Dạ đã đặc biệt bảo tài xế đến đón bằng một chiếc SUV 7 chỗ sang chảnh, Lâm Duyệt chui vào hàng ghế sau ngồi, ngồi vào vị trí gần cửa sổ, Lâm Quán Quán chuẩn bị lên ngồi cùng, Lâm Duệ kéo cô ấy lại.

“ Mẹ ơi, Duệ Duệ muốn ngồi cạnh dì”

* Ù! Vậy con lên đi “

Lâm Duệ nhanh nhẹn chui vào hàng ghế sau ngồi, ngồi ở giữa, hàng ghế sau tổng cổng có 3 chỗ ngồi, Lâm Quán Quán chuẩn bị bước lên ngồi, vạt áo của cô lại bị Tâm Can kéo lại.

* Dì Quán Quán, Tâm Can muốn ngồi cùng anh cơ.”

Lâm Quán Quán, “…

Mông của cô ấy giống như đang bóc cháy vậy, cứ dịch sang bên kia một chút, dịch rôi lại dịch,…hoàn toàn tách xa khỏi Tiêu Lăng Dạ.

Tiêu Lăng Dạ nặng nề nhìn cô ấy, ánh mắt nặng ngàn cân, * Mông bị dính đỉnh à?”

Lâm Quán Quán trợn mắt nhìn khoét anh ấy!

Có mà mông anh dính đinh ý, mông cả nhà anh đều dính đỉnh !

Trong lòng bỗng thấy sai, mông cũng không dám dịch đi nữa.

* Lái xe đi.”

Tài xế khởi động xe, chiếc xe từ từ di chuyền.

Bầu không khí của người bên cạnh đã căng thẳng, trong xe lại chẳng có ai nói chuyện với ai, Lâm Quán Quán thấy khó chịu chết mát.

Cô ấy lôi điện thoại ra, giả vờ nghịch điện thoại.

Tiện tay lật danh bạ trong Wechat ra, bạn bè liên lạc trên Wechat của cô ấy thật sự không nhiều lắm, lật tới người liên hệ cuối cùng, ngón tay cô ấy dừng lại.

Người liên lạc có nick name là “ XXđẹp nhát thế giớiXX”

Ảnh đại diện trên Wechat là một bức ảnh, trong bức ảnh đó là một nền đen, chỉ thấy những điểm chấm hình ngôi sao lắp lánh bên viền môi.

Lăng Tiêu Dạ liếc mắt nhìn, nhìn thấy bức hình, lông mày.

liền nheo lại, “ Đây là người yêu cũ của em à?”

Không thể không nói rằng, có lúc giác quan thứ 6 của đàn ông cũng rất chính xác.

Lâm Quán Quán vội vàng cất máy, nhìn bằng nửa con mắt.

* Liên quan gì đến anhl”

Chính tại lúc này, xe bỗng nhiên phanh lại.

“ Chao ôi—–”

Lâm Quán Quán ngước nhìn theo quán tính, Tiêu Lăng Dạ với lấy cổ tay của cô ấy, kéo mạnh xuống, để đề phòng cô ấy tiếp xúc thân mật với người ngồi trên.

Kéo mạnh như thế này, khiến cho gáy của cô va phải trán của anh ấy, cả người va vào vòng tay của anh ấy.

Hơi thở của anh lướt qua gáy của cô, Lâm Quán Quán cả người cứng đờ lại, gáy của cô sởn hết gai ốc.

Tài xé, “ Xin lỗi tổng tài ạ, vừa này trên đường đột nhiên xuất hiện một chú chó hoang…”

Tiêu Lăng Dạ chớp mắt, * Đi thôi.”

Một tay anh đặt trên vai của cô, để ôm lấy cô, không hề buông tay.

Lâm Quán Quán, “…

Cố tình!

Nhất định là cố tình!

Những người này….tất cả đều là những người trợ công toàn diện!

Cứ giữ cái tư thế mờ ám này, cuối cùng cũng đến được Cảm Cung.

Xe dừng lại, Lâm Quán Quán liền lao như bay ra khỏi xe, Tiêu Lăng Dạ giống như người thợ săn đã bài bố xong những miệng bẫy, ung dung tự tại, thong thả an nhàn.

Lâm Quán Quán nhẫn nhịn đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Tiêu Lăng Dạ, ra đây, chúng ta nói chuyện!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.