Chương 233: Chắc chắn là cô ta
“Đưa người lên!”
Lâm Duyệt ra lệnh, mọi người vô thức quay đầu lại, họ nhìn thấy lối vào đại sảnh có hai nhân viên bảo vệ và một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện.
Dưới ánh mắt của mọi người, nam nhân trẻ tuổi kiên trì lên sân kháu.
Đồng thời.
Chung cư của Lâm Vi.
Lâm Vi đang chăm chú xem cảnh họp báo của Lâm Quán Quán, từ đầu cuộc họp đến hiện tại đảo qua đảo lại, mọi chuyện đối với cô ta đều rất bát lợi.
Lâm Vi căng thẳng cả người.
Ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt trong màn hình TV.
Tiện nhân.
Hai con chó cái này!
Tại sao họ không chết!
Tại sao lại xuất hiện trong cuộc sống của cô và cản trở sự: phát triển của cô ta!
Lâm Vi khit mũi khinh thường nhìn nhân chứng Lâm Duyệt nói.
Ha.
Bốn năm trước chuyện xưa xửa xừa xưa, cô cũng không tin có thể tìm tới cái gọi là nhân chứng, huống chi.Cô làm bí ẩn như vậy, làm sao có thể để bọn họ bắt được sơ hở.
Tuy nhiên!
Khoảnh khắc khi mt người đàn ông đứng trên sân khấu ngắng đầu lên.
Bùm!
Lâm Vi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình TV.
và lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể. Không thể! Làm sao họ có thể tìm được anh ta, làm sao họ có thể tìm được anh ta.”
Lâm Vi hoàn toàn hoảng loạn.
Không!
Cô ta không thể để người này vạch trần chuyện của mình!
Hoàn toàn không được!
Cô phải ngăn anh ta lại!
Lâm Vi hốt hoảng chạy ra cửa vào, cô vội vàng thay giày, vừa thay đồ vừa hét lên trong phòng: “Tiểu Thiến! Tiểu Thiến! Lây chìa khóa xe đưa tôi đến khách sạn Tân Hải ngay lập tức!”
Không ai trong phòng đáp lại.
“Tiểu Thiến? Tiểu Thiến!”
Vẫn không có ai.
Lâm Vi tức giận: “Nha đầu chết tiệt kia, tranh thủ thời gian cút ra đây cho tôi! Cô còn muốn tiền lương tháng này không!”
Vẫn không có phản hồi.
Trên trán Lâm Vi nổi gân xanh dữ dội, cô vội vàng chạy đến phòng làm việc nơi Tiểu Thiến ở và nhìn xung quanh nhưng cô thậm chí không nhìn thấy bóng của Tiểu Thiền.
Lâm Vi tức giận.
Cái này nha đầu chết tiệt kia, khẳng định lại thừa dịp cô không chú ý vụng trộm chạy tới bệnh viện thămngười mẹ sắp chết của cô đi!
Đồ khốn nạn.
Cô phải trừng phạt cô ta!
Lâm Ví nóng lòng đợi không được.
“Tôn Dĩnh.”
Người gọi là Tôn Dĩnh, đại diện của Lâm Vi.
Lâm Vi tức giận nghiền răng.
Cô ấy cũng là chị gái của Truyền thông Tinh Quang, mặc dù Tôn Dĩnh là người đại diện của cô nhưng hai người là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.Khi cô ta còn đang hot, Tôn Dĩnh sẽ không dám nói chuyện với cô ta như thế này.
Mẹ nó!
Thật sự cho rằng cô ta thất thế sao.
“Tôn Dĩnh, thái độ của côđây là thế nào!”
“Cô muốn tôi có thái độ như thế nào! Lâm Vi, tôi nói cho cô biết chuyện xảy ra với cô lần này đã khiến bà chủtức giận.
Bà chủ phu nhân yêu cầu tôi nói với cô rằng nếu cô không thể giải quyết vấn đề này ổn thỏa, thì cũng không cần đến công ty làm việc nữa!”
Mắt Lâm Vi đỏ hoe.
Cô nổ máy và nhắn ga.
Chiếc xe thể thao của Porsche lao ra khỏi ga ra như một mũi tên mắc dây và đi thẳng đến khách sạn Tân Hải.
Tại thời điểm này, buổi họp báo đang diễn ra.
Người thanh niên được nhân viên bảo vệ đưa tới ngắng đầu lên đối diện với máy quay, có chút bối rối nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại.
“Tôi là nhân chứng. Tôi có thể chứng minh rằng cô Lâm Quán Quán đã bị Lâm Vi đánh thuốc mê bón năm trước!”
“Mày đánh rắm!” Tôn Hà Anh tức giận “Con gái tao không có thù oán gì với mày, tại sao mày lại hại nó!”
Bà ta chỉ vào Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt: “Bọn họ có phải là cho mày chỗ tốt, có ý để mày vu hãm Vi Vi không.”
“Không!”
“My.”
Tôn Hà Anh còn muốn nói gì nữa, các phóng viên đã sốt ruột ngắt lời bà ta:“Tôn Hà Anh, có phải bà chột dạ hay không, bằng không vì cái gì ngăn cản người khác nói tiếp!”
“Anh bạn trẻ, anh biết sự thật là gì, hãy nói nhanh lên đi.”
Người thanh niên hít một hơi dài. Anh ta nắm lấy micrô và chậm rãi nói: “Tôi tên là Giang Tân Vũ! Tôi là bạn học đại học của Lâm Vi, học ngành Y. Bốn năm trước, tôi rất thích Lâm Vi và từng theo đuổi cô ta nhưng thái độ của cô ta đối với tôi rất kỳ lạ. Cô takhông từ chối hay đồng ý, cứ lấp lửng mãi. Một ngày nọ, cô ta đột nhiên tìm tôi và nói rằng cô ấy muốn tôi lấy một loại thuốc động tình cho cô ta.Tôi hỏi cô ta đang làm gì thì cô chỉ nói rằng một người bạn của cô ta muốn sử dụng nó. Cô ta xin nhờ tôi hỗ trợ kiếm, sau đó đừng nói cho bắt luận kẻ nào.”
Giang Tân Vũ nói với một giọng trầm: “Vào thời điểm đó tôi đang theo đuổi cô ta và tôi không nghĩ nhiều về điều đó, vì tôi đang học ngành y nên tôi có kênh để lấy những thứ này. Vì vậy, tôi đã đưa nó cho cô ta mà không cần suy nghĩ. Nhưng sau khi cô ta nhận thuốc từ tôi, không có qua mắy ngày cô ta đã cắt liên lạc với tôi,nhắn tin không phản hồi, gọi điện thoại không tiếp.Lại qua máy tháng, tôi nghe nói cô ta đã trở thành bạn gái của Tiêu Dục.”
Các phóng viên trong lúc nhất thời tìm không thấy ngôn ngữ mà hình dung được Lâm Vi.
Mẹ nó!
Nhìn qua thanh thuần động lòng người lại còn làm loại chuyện lốp xe dự phòng này.
“Anh Giang, anh có nghi ngờ cô taha thuốc cô Lâm Quán Quán không?”
“Không phải hoài nghi!”
Các phóng viên nhìn anh đầy nghi ngờ.
“Là xác định!” Giang Tân Vũ đột nhiên lấy trong túi ra một tờ giấy bạc: “Đây là một tờ phiếu nhỏ để tôi mua thuốc.
Bởi vì tôi luôn thích Lâm Vi nên tờ giấy này vẫn cònkhông nghĩ tới vậy mà có đất dụng võ. Tôi không mong đợi nó được gửi. Ngày ghi ở trên này là hai ngày trước đám cưới của cô LâmSong Song. Hai ngày trước đám cưới, thuốc đã được lây và cô Lâm Quán Quán đã bị hà thuốc vào hai ngày sau đó. Nếu nói đây là một sự trùng hợp, các người có tin không?”
Tất nhiên là không!
Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy!
Thật bất ngờ, thật bát ngờ!
Lâm Vi bề ngoài thì trong sáng nhưng thực chất cô ấy lại là một người phụ nữ không biết xấu hổ.