Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 235



Chương 235: Bốn cái tát sảng khoái

Buổi họp báo này có thể nói là một thành công chưa từng có.

Những gì Lâm Quán Quán tiết lộ đều là có cơ sở và có thể kiểm chứng được. So với những tiết lộ của Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh, trước đây không nghĩ nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy đầy lỗ hổng. Có lỗ hổng ở khắp mọi nơi.

Tất cả các phóng viên có mặt đều cảm thấy đau khổ về trải nghiệm của Lâm Quán Quán.

Chưa kể những cư dân mạng đó.

Lâm Quán Quán đã tẩy trắng thành công.

Tôn Hà Anh và Lâm Đại Phúc vẫn đang chật vật.

Đơn giản là Lâm Quán Quán đã nói xong những điều mình muốn nói, nên để họ đi.

Tôn Hà Anh chỉ có hai từ trong đầu.

Kết thúc!

Không chỉ là bà ta và Lâm Đại Phúc đã kết thúc.

Vi Vi của bà cũng bị liên lụy, sau buổi họp báo hôm nay, Vi Vi sẽ bị mang tiếng là tiểu tam, dụ dỗ bạn trai của chị gái và người thanh thuần thiện lương thiết hoàn toàn sụp đổ.

Sự nghiệp của cô ấy đang bị đe dọa.

Tôn Hà Anh trong mắt chợt lóe lên một tia dữ tợn!

Tất cả là do Lâm Quán Quán!

Tất cả đều bị Lâm Quán Quán phá hỏng!

Trông bà ta giống như một con dã thú, sau khi được nhân viên bảo vệ thả ra, bà ta gầm lên lao về phía Lâm Quán Quán!

Cô không thể để gia đình họ tốt hơn.

Cô không bao giờ chobà ta cảm tháy tốt hơn.

Tôn Hà Anh duỗi móng tay cào vào mặt Lâm Quán Quán!

Bà ta muốn cào nát mặt cô để cô không thể tiếp tục hoạt động trong làng giải trí.

“Quán Quán! Cần thận!”

Bà ta di chuyển nhanh đến nỗi các nhân viên bảo vệ phía sau không thể giữ được bà.

Tuy nhiên.

Khi bàn tay của bà ta vẫn còn cách mặt Lâm Quán Quán một nắm đấm, cỏ tay bà đã bị siết một cách thô bạo.

Mắt Tôn Hà Anh đỏ hoe: “Lâm Quán Quán, thả tôi ra! Đồ khốn kiếp! Giống người mẹ khốn nạn của cô vậy! Sớm biết mày sẽ trở thành hậu hoạn, năm đó chơi chết mẹ mày xong, tao nên tự tay đưa tụi mày về Tây Thiên.”

“Ba.”

Lời còn chưa dứt, Lâm Quán Quán một bàn tay văng ra ngoài.

Tôn Hà Anh hét lên và loạng choạng lùi lại hai bước.

“Cái tát này là dành cho mẹ tôi. Mẹ tôi là một người tốt bụng và hiền lành bị các người bức đến bệnh trầm cảm không tính. Thậm chí, còn giết bà ấy!”

“Bà ấy đáng chết.”

“Ba”

Lại một cái tát trùng điệp vãi ra.

Lòng bàn tay Lâm Quán Quán hơi tê dại.

“Lâm Quán Quán, đồ khốn kiếp!”

Lâm Quán Quán từng bước tiến lại gần: “Cái tát này là dành cho chị gái tôi! Thanh xuân trong mười một năm đẹp nhất của cuộc đời chị ấy bị hủy hoại! Chị ấy thật vắt vả ly hôn thoát ly khổ hải. Các người lại còn muốn cướp đi tài sản của chị ấy, bức bách chị tiếp tục bán mình!”

“Lâm Quán Quán, tao liều mạng với mày!”

Lâm Quán Quán thấy bà ta lao tới, không hề né tránh, vừa định lao tới trước mặt cô, cô hung hăng giơ tay lên.

“Ba,”

Lại là một cái tát.

Gương mặt của Tôn Hà Anh ngay lập tức trở nên đỏ bừng và sưng tấy, tóc tai rũ rượi, mắt đỏ hoe như một người điên.

Lâm Quán Quán hai mắt đỏ hoe: “Cái tát này là cho chính mình! Khi tôi từ quê nhà trở về Vân Thành, tôi khắp nơi đều thận trọng, bà vẫn không chịu buông tha tôi! Cũng bởi vì coi trọng gia thế Tiêu Dục bức hại tôi khắp nơi, cuối củng muốn mạng tôi!”

*Cô nên chét đi! Lâm Quán Quán, cô nên…”

“Ba.”

Lại là một cái tát nữa.

Hai tay Lâm Quán Quán đã chết lặng không cảm giác, Tôn Hà Anh ngã xuống đất không dậy nổi, đầu óc ong ong, miệng nát bét đầy máu.

“Cái tát này là dành cho đứa nhỏ! Do âm mưu của bà đã biến nó thành một đứa trẻ sinh non và suýt chết khi mới sinh ra!”

Tôn Hà Anh, người bị tát bón cái tát cũng không thể đứng dậy.

Mọi người có mặt đều sững sờ.

Không ai ngờ rằng Lâm Quán Quán có vẻ yếu đuối lại phát uy trong buổi họp báo và tát cho mẹ kế của mình 4 cái tát.

Cô ấy mặc quần áo đen và quần tây đen, đôi mắt ánh mắt lăng lệ, khí tràng trong nháy mắt hai mét tám.

Các phóng viên nhao nhao hoàn hồn.

Không thể không nói.

Mẹ nó!

Vài cái tát này quá mạnh!

Thống khoái!

Người phụ nữ xấu xa này nên bị hung hăng đánh đập!

Hội trường im lặng.

Không ai ngăn cản hành động của Lâm Quán Quán.

Một thời gian dài.

Tôn Hà Anh đau đớn rên rỉ trên mặt đất.

“Vợ.”

Lâm Đại Phúc ngắn người ra, mới nhận ra liền vội vàng chạy tới: “Vợ, vợ, em có sao không?”

Ông ta nhắc bổng Tôn Hà Anh lên thì thấy mặt bà ta sưng như đầu lợn. Không nói được gì, cả người đều tức giận: “Lâm Quán Quán! Mày là đứa con phản nghịch!”

Lâm Quán Quán mặc kệ ông ta.

Đánh xong.

Sức lực của cô dường như bị rút cạn, thân hình lảo đảo muốn ngã.

Lâm Duyệt vội vàng đỡ cô.

“Quán Quán.”

“Em không sao.”

Mắt Lâm Duyệt đỏ bừng, để cô dựa vào vai mình: “Đừng nói nữa.”

“Hừm!”

Buổi họp báo kết thúc.

Buỏi họp báo sắp kết thúc.

Ngay khi các phóng viên đang chuẩn bị thu dọn dụng cụ và chuẩn bị quay lại viết thông cáo báo chí một cách nhanh chóng thì một người khác hấp tấp lao vào hội trường.

Người ở đây không phải ai khác.

Là Lâm Vĩ.

Lâm Vi vội vã chạy đến hội trường, cô ấy đến quá vội vàng, không đeo kính râm hay khẩu trang. Một phóng viên đã chú ý đến sự hiện diện của cô ta.

“Lâm Vi! Lâm Vi đây! Lâm Vị đến đây.”

Chết tiệt!

Lâm Vi có ở đây sao?

Các phóng viên đột ngột quay đầu lại và họ thực sự nhìn thấy Lâm Vi.

Lâm Vi vẫn như lần trước, vẫn là bộ váy trắng tinh khôi đến cực điểm.

Chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng tinh được phủ bên ngoài chiếc áo khoác gió màu lạc đà, mái tóc đen dài thẳng buông xõa trên vai, thanh thuần động lòng người.

Tuy nhiên.

Sau khi trải qua buổi họp báo như vậy ngày hôm nay, ánh mắt của các phóng viên đối với cô ta đã thay đổi.

Có một sự thăm dò sâu trong đôi mắt.

Có quỷ mới biết cô ta thực sự trông như thế nào.

Các phóng viên sững sờ trong giây lát, ngay sau đó đã có phản ứng.

Mẹ nó!

Lâm Vĩ là một tiểu hoa đán nhưng sức ảnh hưởng còn lớn hơn Lâm Quán Quán rất nhiều, đối với những scandal bị Lâm Quán Quán phanh phui, chắc chắn cô ta sẽ còn chiếm hot search trong thời gian rất lâu.

Không cần bọn họ bao vây đã đưa đến cửa.

Làm thế nào mà các phóng viên lại có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy được?

Họ nhìn nhau vì sợ Lâm Vi bỏ chạy, lao về phía Lâm Vi.

“Lâm Vi, lúc này cô đến đây là để thanh minh cho bản thân sao?”

*Lâm Vi, cô là một tiểu tam, còn tặc hô bắt trộm nói xấu chị ruột của mình, mặt của ngươi là bị chó ăn rồi sao?”

“Mấy năm nay khi cô thể hiện tình yêu với Tiêu Dục, lương tâm của cô không cắn rứt sao?”

“Chứng cứ vững chắc! Còn có thể nói gì nữa!”

Câu hỏi của các phóng viên ngày càng sắc bén hơn qua từng câu hỏi.

Lâm Vi đã là nữ số một kể từ khi ra mắt, sau vở kịch đầu tiên đã thành công lọt vào hàng ngũ, các phóng viên luôn lịch sự và hòa nhã khi phỏng vấn. Đã bao giờ nhìn thấy tình cảnh như thế này đâu!

Nhưng người đại diện và trợ lý không có ở đây.

Lâm Vi bị bắn phá không còn nơi nào để trốn.

Đột nhiên.

Mắt cô ấy lóe lên, một lớp nước mắt trào ra. Cô ta nhìn vào máy ảnh và khóc một cái như hoa lê đái vũ.

“Lâm Vi, cô cảm thấy mình rất ủy khuất sao?”

Lâm Vi đột nhiên ngẳng đầu nhìn Lâm Quán Quán, giống như cô ta bị Lâm Quán Quán ức hiếp, càng khóc nhiều hơn.

“Chị ơi! Dù ba mẹ có đối xử tệ bạc với chị, có ghét họ đi chăng nữa thì em cũng coi như là móc tim móc phổi ra đối xử tốt với chị. Tại sao chị lại muốn hại em như thế này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.