Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 279



Chương 279:

 

“Chú hai.”

 

“Không cần phiền cậu!”

 

“Không phiền không phiền.”

 

Lúc này, thang máy đã tới lầu một.

 

“Đỉnh.”

 

Một tiếng vang nhỏ, cửa thang máy mở ra.

 

Tiêu Lăng Dạ một tay ôm Tâm Can, một tay dắt lấy Lâm Quán Quán, cũng không quay đâu lại đi ra thang máy, nhàn nhạt nói: “Nếu không phiền, vậy cậu đi thanh toán đi.”

 

Cơ Dã Hỏa tâm thần cuồng loạn.

 

Khít Anh che ngực, nửa ngày không nghẹn ra một chữ.

 

Dựa vào!

 

Phá hủy đại kế thổ lộ của anh, mang đi người phụ nữ anh muốn bày tỏ, thế nhưng còn muốn anh đi tính tiền!

 

Quả thực táng tận lương tâm!

 

Cơ Dã Hỏa một bên mắng dưới đáy lòng, một bên yên lặng đi tính tiền.

 

Chỗ đậu xe.

 

Tiêu Lăng Dạ đem Tâm Can ngủ say đặt ở ghế sau, sau đó ôm lấy Lâm Quán Quán, chuẩn bị đỡ cô lên ghế phụ.

 

Đầu Cơ Dã Hỏa nóng lên, không biết từ nơi nào lấy ra dũng khí, đi nhanh vọt qua, duỗi tay liền ngăn ở trước cửa Xe.

 

cHu4fg47d âu giờ chúng li aống,eùng An b 9g Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn Cơ Dã Hỏa.

 

Đêm lạnh như nước.

 

Dừng xe chỗ đèn đường sáng màu trắng, ánh sáng phất cũng như đang nhiễm hàn khí. Dưới ánh đèn, Cơ Dã Hỏa chỉ cảm thấy lạnh cả người.

 

“Chú hai.”

 

Cơ Dã Hỏa chống chọi áp lực, lại không có lùi bước, vươn tay hướng tới Tiêu Lăng Dạ: “Vẫn là để tôi đem Quán Quán về nhà đi.”

 

“Cậu uống rượu!”

 

“Tôi đã bảo nhà hàng tìm tài xế.”

 

Tiêu Lăng Dạ ánh mắt lạnh xuống.

 

Cơ Dã Hỏa một bước cũng không nhường.

 

Hai người cứ như vậy giằng co với nhau.

 

“Ngô.

 

Lâm Quán Quán nhắm hai mắt, đông lạnh co rúm lại một chút.

 

“Tránh rat”

 

Cơ Dã Hỏa thân thể thẳng đứng, không nhúc nhích.

 

“Chú hai, chú hẳn là nhìn ra tôi thích Quán Quán!”

 

Anh ta vưa nói những lời này ra, Tiêu Lăng Dạ liền biết anh ta còn có lời sau, anh dứt khoát cởi áo khoác ra, khoác trên người Lâm Quán Quán, trên người ấm áp, Lâm Quán Quán ở trong lòng ngực Tiêu Lăng Dạ cọ xát một chút, lại tìm cái tư thế thoải mái, ngủ.

 

Đôi mắt Cơ Dã Hỏa bốc hỏa.

 

Người phụ nữ chết tiệt!

 

Không biết uống ít một chút sao, uống say bị người chiếm tiện nghi cũng không biết.

 

Mẹ nó.

 

Tâm lí phòng bị đâu!

 

Lấy nhanh ra đi, đánh anh ấy răng rơi đầy đắt đi.

 

Nhưng mà.

 

Nguyện vọng Cơ Dã Hỏa tốt đẹp hiển nhiên thất bại.

 

Cơ Dã Hỏa nghiền răng: “Chú hai, tôi cùng Quán Quán đã sớm nhận thức, ở nước M tôi đối cô nhất kiến chung tình.”

 

Tiêu Lăng Dạ đánh gãy anh “Mỗi lần cậu quen bạn gái đều là nhất kiến chung tình.”

 

Cơ Dã Hỏa: “Lần này không giống nhau!”

 

“Hửm?”

 

“Tôi chưa từng thích một người, thích thời gian dài như: vậy. Chú hai, lần này là tôi nghiêm túc, hôm nay tôihẹn Quán Quán ra, chính là tưởng thổ lộ cùng cô ấy. Chỉ cần cô gật đầu đồng ý, toi lập tức là có thể cùng cô ấy kết hôn!”

 

Tiêu Lăng Dạ yên lặng nghe.

 

Sau một lúc lâu, anh gật đầu: “Nói xong chưa?”

 

Cơ Dã Hỏa có loại cảm giác như một đắm đánh vào bông vậy.

 

Anh có chút nén giận.

 

“Chú hai, chú rốt cuộc có ý tứ gì?”

 

“Giống cậu!”

 

Cơ Dã Hỏa sửng sốt một chút, anh ngắng đầu liền nhìn đến Tiêu Lăng Dạ đàn cúi đầu nhìn Lâm Quán Quán, ánh mắt luôn luôn thanh lãnh anh, thời điểm nhìn cô lại là ánh mắt vô cùng ôn nhu.

 

Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Cơ Dã Hỏa.

 

Anh chậm rãi cúi đầu, ở Lâm Quán Quán trên môi in lại một nụ hôn.

 

Cơ Dã Hỏa: “Hiểu chưa?”

 

Cơ Dã Hỏa đã hoàn toàn choáng váng.

 

Anh ấy thế nhưng ngay trước mặt anh ta hôn cô!

 

Hoàn toàn là tuyên bó quyền sở hữu a.

 

Cơ Dã Hỏa tức đỏ mắt: “Chú hai, rõ ràng là tôi cùng Quán Quán quen biết trước, sao chú có thể làm như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.