Chương 353:
Hai người trở về phòng, Khương Ninh một bộ dáng rầu rĩ không vui.
“Làm sao vậy?”
“Chồng, vừa rồi tôi tới phòng Tâm Can, phát hiện trước khi Tâm Can ngủ vừa mới gọi video với Lâm Quán Quán.”
“ÀJ”
“Ông chỉ à thôi sao?” Khương Ninh bất mãn.
“Cô bé vừa mới nhận mẹ, cùng Lâm Quán Quán thân mật một ít cũng là bình thường, bà còn ăn cái dấm này à.” Lão gia tử trêu ghẹo.
“Ai ghen với cô ấy, chính là trong lòng tôi không thoải mái.”
Lão gia tử quay đầu, nghiêm túc nghe bà nói.
“Ông nói một chút cái Lâm Quán Quán đi, cô ta sao nhẫn tâm như vậy, Duệ Duệ mới vừa làm giải phẫu xong còn ở trong phòng vô trùng chưa ra, cô ta thế nhưng còn có tâm tình đi đóng phim! Còn có Tâm Can, Tâm Can vừa mới nhận mẹ, hiện tại là thời điểm ÿ lại cô nhất, cô ta thì hay rồi! Nhẫn tâm mặc kệ không hỏi hai đứa nhỏ, còn chạy đi làm Khương Ninh càng nói càng bát mãn: “Ông nói xem cô ta rốt cuộc là nghĩ gì vậy chứ!”
Nghe vậy, lão gia tử không nhịn được, ha hả cười rộ lên.
Khương Ninh trừng mắt một cái: “Cười cái gì mà cười!”
*Cười bà.” Lão gia tử mỉm cười nhìn bà: “Bà nha! Người ta mỗi ngày ở cùng Tâm Can thì bà nó người ta tâm cơ, cố ý lấy lòng Tâm Can nhân cơ hội gả vào hào môn, chim sẻ biến phượng hoàng! Người ta đi công tác bà lại nói đối hai đứa nhỏ không quan tâm, máu lạnh vô tình…… A Ninh, mẹ chồng tương lai như bà cũng quá khó hầu hạ đi.”
Mặt Khương Ninh đỏ lên.
Được rồi.
Bà thừa nhận.
Lão gia tử lắc đầu.
Bỏ đi.
Ông ấy dứt khoát cái gì cũng không nói.
Lão gia tử cầm lấy kính viễn thị trên tủ đầu giường xem sách.
Hết lần này tới lần khác.
Ông không nói lời nào, Khương Ninh tự mình nói có chút cô đơn. Bà thọc thọc cánh tay lão gia tử: “Uy, ông nói chuyện đi chứ.”
Lão gia tử thở dài: “A Ninh, bà muốn tôi nói cái gì? Nếu như tôi thay Lâm Quán Quán nói chuyện bà lại cảm thấy tôi khuỷu tay quẹo ra ngoài.”
Khương Ninh liếc mắt một cái.
Ông cũng không thể nói mấy cái bà thích nghe nha.
Thật là!
Khương Ninh thở phì phì quay đầu đi.
Lão gia tử bất đắc dĩ, giữ chặt tay bà: “Nhìn xem bà đi, đều qua tuổi nửa trăm rồi, làm bà nội rồi, làm sao lại còn chơi tính tình tiểu hài tử vậy.”
“Hừ!”
“Chuyện của con cái bà cũng đừng quản, Lăng Dạ lại không ngốc, chính trong lòng nó có chủ trương.”
Khương Ninh không yên tâm: “Nó chưa từng yêu đương, tôi sợ nó bị lừa.”
“Lừa? Lừa cái gì?”
“Tiền đó!”
Lão gia tử cười ha ha: “Lăng Dạ không thiếu nhất chính là tiền, nếu Lâm Quán Quán thật là vì tiền đi, vậy nếu nó bị lừa, coi như là tiêu tiền mua cái giáo huấn. Như vậy sau này gặp chuyện như vậy, về sau khẳng định sẽ nghe lời bà.”
Lời này giống như có đạo lý nhưng lại có chỗ nào không đúng lắm.
“Tôi nha, hiện tại liền sợ cô ấy không mục đích. Được rồi, bà đừng nhọc lòng chuyện của nó nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
Lão gia tử buông sách, tháo mắt kính nằm xuống.
Khương Ninh thở dài.
Bà dứt khoát cũng nằm thẳng xuống dưới, tắt đèn đầu giường.