Chương 456:
Lâm Vi vô cùng nhàm chán.
Cô dứt khoát ngồi dậy xếp bằng, vừa ăn mâm đựng trái cây, nói chuyện với Tiêu Dục: “Trước kia tôi còn rất hâm mộ anh, công tử nhà giàu, con nhà giàu còn tuấn tú lịch sự, không nghĩ tới … Trong nhà anh đều không có được một chút địa vị.”
“Cô câm miệng!”
Tiêu Dục bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt hoàn toàn dữ tợn.
Lúc này Lâm Vi lại không sợ anh ta.
Cô buông tay: “Tôi không nói sai, ha ha… Tôi mang thai là do chuyện trước chúng ta chia tay, nếu mẹ anh thật sự yêu anh, sao lại không nghĩ đến chỗ này.Chuyện đã qua thời gian dài như vậy, bà ta lại không nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, ngược lại kêu anh liên hôn, chính anh không cảm thấy mình đặc biệt đáng thương sao!”
Sắc mặt Tiêu Dục càng dữ tợn thêm.
Lâm Vi gặm một quả táo, tiếp tục châm ngòi: “Lúc trước biết Cơ Dã Hỏa là em trai anh, tôi còn rất đồng tình với anh ta, bây giờ ngẫm lại, Cơ Dã Hỏa mới là người thắng trong nhà! Đừng nói công ty không có phá sản, coi như thật sự phá sản cũng không có liên quan đến anh ta, anh ta trong giới giải trí là ông chồng quốc dân, vẫn có ngàn vạn fans hâm mộ như thường!”
Tiêu Dục siêt chặt năm tay.
“Anh vì cứu vớt chuyện làm ăn trong nhà, ngay cả hôn nhân cũng đồng ý góp vào như vậy, vấn đề là góp vào rồi cũng không nhát định có thể cứu sống. Còn Cơ Dã Hỏa thì sao, không chút hoang mang cùng tiểu thư nhà họ Tôn dính tin đồn. Chậc chậc, Tôn Thiến chân chính là thục nữ danh môn. Anh nói nếu bọn họ hai người thành, nhà anh còn cần anh à.”
“Câm miệng!”
“Tôi không im!” Lâm Vi đem vỏ táo ném vào thùng rác, lấy quả táo khác gặm, mồm miệng nói không rõ: “Ba mẹ anh vốn dĩ không coi trọng anh, nếu Cơ Dã Hỏa cùng Tôn Thiến thật sự ở bên nhau, anh nói xem nhà anh có còn quan tâm anh không.”
Lâm Vi chậc chậc ra tiếng: “Chậc chậc chậc, đứa con đáng thương, chỉ sợ đến lúc đó anh liền thành vật hy sinh rồi!”
Không thể không nói.
Lâm Vi thật sự độc.
Cũng thật sự hiểu rõ Tiêu Dục.
Cô nói một hồi, vừa vặn nói những lời ở tận đáy lòng của Tiêu Dục.
Mấy vấn đề này… Chính là những vấn đề mà anh ta lo lắng nhát, lúc này bị Lâm Vi nói ra, cảm giác nguy cơ càng mãnh liệt.
Anh không nhịn được suy nghĩ.
Người ngoài như Lâm Vi còn thấy mọi chuyện rõ ràng như thế, vậy vì cái gì trước giờ ba mẹ chưa bao giờ đề cập đến?
Có phải là…
Ý bọn họ chính là như vậy không.
Chờ sau khi anh kết hôn với La Mỹ Mỹ, lấy được năm trăm triệu của hồi môn từ La gia, sau đó cứu vớt công ty xong rồi, anh không còn giá trị lợi dụng nữa liền từ bỏ đứa con trai là anh.
Sau đó đem tất cả giao cho A Dận thừa kế!
Nhìn thầy Tiêu Dục rơi vào trầm tư, Lâm Vi cười lạnh.
Hạt giống hoài nghi một khi đã được gieo xuống, sẽ chậm rãi nảy mầm mọc rễ ở trong lòng, sau đó chậm rãi lớn lên.
Đến lúc đó…
Tiêu gia sẽ có trò hay để xem.
Lâm Vi gặm xong quả táo, ném hột vào thùng rác, cô nhìn Tiêu Dục, nửa nghiêm túc nửa giỡn nói: “So với chuyện làm vật hy sinh cho người khác thì chi bằng một lần nữa ở bên em?”
Cô rút ra một tờ giấy, lau tay, nói không chút để ý: “Nếu không thì chờ ba mẹ anh đưa đủ hai ngàn vạn cho em, anh dứt khoát ở bên cạnh em? Em có căn hộ ở làng đại học kia, còn có hai ngàn vạn, nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ đem căn hộ làng đại học kia bán gấp. Sau đó chúng ta đi về nông thôn nơi không ai biết, tiền này cũng đủ để chúng ta sinh hoạt cả đời. Thế nào?”
Ngoài mặt Lâm Vi có vẻ bình tĩnh như thường.
Trên thực tế, trái tim cô không ngừng cuồng loạn.
Cô thậm chí muốn.
Nếu thật sự có thể cùng anh trở lại như trước, cô tình nguyện buông xuôi tất cả, cùng anh trở về ngày tháng bình thản, hòa thuận sống chung.
Nhưng mà.
Cô vừa dứt lời.
*Cô đùa vui cái gì vậy!” Tiêu Dục không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt: “Nghĩ cùng đừng nghĩ, đây là chuyện không thể nào!”
Quả nhiên!
Trái tim đang cuồng loạn của Lâm Vi dần dần bình tĩnh trở lại.