Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 58: Đồ Tôi cặn bã



Một dấu vét bối rối thoáng qua trên khuôn mặt Tiêu Dục khi bị nói trúng tim đen.

“Không phải chứ!” Lâm Quán Quán trọn to mắt, “Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Chậc chậc chậc! Tiêu Dục à Tiêu Dục, bệnh hoang tưởng của anh nên ởi trị đi thôi! Thành thật mà nói, trong 3 năm qua mỗi lần nghĩ đến trước kia cùng anh yêu đương còn kéo dài tận 3 năm thôi thật hận không thể chọc mù hai con mắt mình! “

“Lâm Quán Quán!!”

“Ừ, tức giận như vậy, tôi đã nói gì đâu? Tôi còn chưa nói xong!

Mấy năm nay, chỉ cần nghĩ đến anh, tôi liền cảm thấy bản thân bị mù! Quá mù quáng! Nhưng sau đó tôi cũng ngẫm lại kĩ càng rồi, lúc còn trẻ ai mà không gặp phải vài tên tra nam chứ. Tôi cũng vậy thôi, gặp phải tên tra nhất trong số những tên tra! “

Tiêu Dục rất tức giận! Anh ta sống hơn 20 năm rồi mà chưa bao giờ bị nhục nhã như thế này bao giò!

Anh ta hít một hơi thật sâu cố nén cơn tức giận của mình, “Lâm Quán Quán, ba năm không gặp, em liền biến thành người miệng lưỡi sắc bén như vậy.”

Lâm Quán Quán dựa vào bức tường phía sau buồn ngủ, che môi ngáp một cái, “Tôi thay đổi nhiều cái lắm, có chuyện gì thì nói đi. Tôi không có thời gian đứng đây tám chuyện vô bổ với anh!”

Trong lúc nói chuyện, trong phim trường có người ra vào, Lâm Vi cũng thường hiện diện trên tivi, rất nhiều người cũng đã bắt đầu nhìn lại phía bên này.

Nhìn thây vậy, Tiêu Dục đưa túi xách cho Lâm Vi, dịu dàng hôn lên tóc cô, ” Vi Vi, em đi vào đoàn phim trước đi.”

“Dục ca ca…”

“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”

Lâm Vi vẫn không an tâm!

Bây giờ Lâm Quán Quán đã thay đổi thành một người mà cô không thể hiểu nổi được nữa. Tuy cô ta luôn miệng nói rằng không để ý Dục ca ca nữa thế nhưng ai dám bảo đảm rằng lời cô ta nói có phải là lời thật lòng hay không.

Dục ca ca của cô hiện giờ ưu tú như vậy, mà Lâm Quán Quán tiểu tiện nhân này hiện tại xinh đẹp như vậy, lại nhiều thủ đoạn…

Cô phải đề phòng.

“Dục ca ca, em lo lắng cho anh …”

“Tiểu ngốc nghếch này, có gì mà lo lắng cho anh.” Sau đó Tiêu Dục xoa xoa tóc cô ta, “Đi đi, lát nữa bị nhận ra thì không thể rời đi đâu. Sau khi nói rõ ràng với cô ta, anh sẽ đi gặp em.”

Lâm Ví lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gật đầu, “Vậy em đi trước, anh … đừng làm tổn thương chị gái.

“Anh sẽ xử lý tốt.”

Lâm Quán Quán nhìn hai người thể hiện tình cảm bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô bây giờ thật sự cảm thấy hai người này thật xứng đôi vừa lứa.

Một kẻ đê hèn và vô liêm sỉ nhưng miệng luôn nói những lời nhân từ đạo đức.

Người kia tâm cơ ác độc, nhưng ngoài mặt lại giả vờ là một đóa sen trắng.

Tiêu Dục nhìn Lâm Vi rời đi, khi anh ta quay lại nhìn vào Lâm Quán Quán, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên cực kỳ kinh tởm.

“Đừng giả vờ ghê tởm như vậy. Chúng ta đang làm phiền lẫn nhau, anh không cần giả vờ nói chuyện với tôi.” Lâm Quán Quán quay người bỏ đi.

Thật ra không cần nói chuyện, cô cũng biết Tiêu Dục muốn nói gì với cô.

“Phải nói chuyện!”

Tiêu Dục kéo Lâm Quán Quán vào trong chiếc xe của anh ta đậu bên đường, Lâm Quán Quán vốn dĩ có thể tránh khỏi anh ta và bỏ đi, nhưng nghĩ rằng nếu không cùng anh ta nói chuyện nói chuyện, sau này anh ta sẽ không ngừng đến quấy rối. Vậy chỉ cần đi theo anh ta trong xe là được.

Cả hai đều ngồi ở ghế sau.

Sau khi lên xe, Lâm Quán Quán lập tức hât tay Tiêu Dục ra.

Tiêu Dục hồi lâu không lên tiếng, Lâm Quán Quán dựa vào trên ghế ngồi ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại ngáp một cái, “Muốn nói gì nói nhanh lên!”

“Lâm Quán Quán, ba năm trước…… Thật đúng là tôi cùng Vi Vi có lỗi với cô trước, nhưng khi có cô ấy còn nhỏ không hiểu đúng sai, thế nhưng sau này cô ấy cũng phải chịu sự trừng phạt rồi? Cô còn đâm cô ấy 1 đao hại cô ấy nửa chết nửa sống, còn nửa cái mạng, như vậy coi như hòa nhau, ân oán của hai người từ hôm nay coi như xóa bỏ.”

Xóa bỏ?

Nghĩ cúng thật đẹp!

Lâm Quán Quán lạnh lùng nói: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

“Kê từ khi ân oán giữa hai người đã được xóa sạch, còn lại là những gì tôi nợ cô! Tôi thừa nhận rằng tôi đã ở bên Vi Vi khi tôi yêu cô. Tôi không nên sợ làm tổn thương cô mà vẫn luôn khống cùng cô chia tay, bởi vì tôi khiến loạt chuyện tiếp theo mới xảy ra, cũng như cú đá của tôi … nó đã mang lại cho cô những tổn thương trên cơ thể, tôi xin lỗi! “

Tổn thương cơ thể!

Nói thật nhẹ nhàng!

Hai đứa con của cô một chết một bị thương, rơi vào miệng anh ta một câu xin lỗi liền xong chuyện.

Lâm Quán Quán siết chặt nắm tay, địch ý của cô dần bộc lộ ra ngoài.

Tiêu Dục đột nhiên đưa một tắm ngân phiếu.

Lâm Quán Quán sắc mặt trở nên lạnh hơn, cô liếc mắt nhìn Tiêu Dục, “Ý anh là gì?”

“Đây là năm triệu! Nếu chỉ tiêu tiết kiệm, một đời cũng đủ cho cô sống, Lâm Quán Quán, đây là tôi bồi thường cho cô.”

“Bồi thường?” Lâm Quán Quán lặp lại lời nói, nhưng không có nhận ngân phiếu.

“Tôi biết cô đang thiếu tiền…”

“Không sai, tôi đúng thật là đang thiếu tiền.”

Tiêu Dục nhét tấm séc vào tay cô, “Lâm Quán Quán, tôi hy vọng cô rời thành phố này sau khi nhận tiền. Cô có thể đến một nơi không ai biết và bắt đầu lại. Từ khi cô quay trở lại đây, Vi Vi không có ngày nào sống một cách yên tâm. Mấy năm nay cô không ở đây, chúng tôi sống rất tốt, không muốn cô quay lại quấy rầy cuộc sống của chúng tôi! “

Lâm Quán Quán cười chế nhạo, cô cầm tắm séc, và dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Dục, cô xé tấm séc thành từng mảnh rồi tung nó đi, những mảnh này rơi vãi khắp xe như những bông tuyết.

Vẻ mặt của Tiêu Dục thay đổi, “Cô có ý gì!”

“Tôi quả thật là thiếu tiền, nhưng dù thiếu tiền, tôi cũng sẽ không lấy tiền của anh, bởi vì chỉ cần tôi nhìn thấy mọi thứ về anh, tôi liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn!”

Lâm Quán Quán cảm thấy mình đang hít thở cùng một bầu không khí với anh ta thật kinh tởm, cô đột ngột đẩy cửa xe và sải bước xuống xe, “Tiêu Dục, tiền bạc không giải quyết được vấn đề, và tôi cũng sẽ không quên tất cả những gì anh và Lâm Vi đã làm với tôi!”

“Cô thật sự trở lại để trả thù!”

“Đúng vậy! Nỗi đau anh gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại hết!”

Nói xong, Lâm Quán Quán đóng cửa xe một cái “rằm”.

Tiêu Dục hạ cửa kính xe xuống, gào lên: “Lâm Quán Quán!

Nếu cô dám làm chuyện gì xấu với Vi Vi, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Chúng ta yêu nhau ba năm, cô có lẽ cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi! Cô! Một người phụ nữ bát lực, tôi bóp chết cô còn dễ hơn bóp chết một con kiến! Đừng ép tôi phải làm điều đói! “

Ngay từ khi xuất hiện trước mặt Lâm Dục, cô đã sẵn sàng đối phó mọi việc, chuẩn bị tâm lý kĩ càng.

Nàng quay đầu, khinh thường nhìn, mạnh mẽ giơ ngón giữa ra với Tiêu Dục. Vẻ khinh thường trên mặt cô không giấu được khiến Tiêu dục rất tức giận.

“Lâm Quán Quán, cô sẽ phải hối hận!”

“Anh đang đe dọa tôi?”

“Đúng!”

Lâm Quán Quán đột nhiên cười khúc khích.

Tiêu Dục siết chặt nắm đấm của mình, anh phát hiện ra rằng Lâm Quán Quán đã thực sự thay đổi, không chỉ là sự thay đổi về ngoại hình, mà còn là sự thay đổi về chất của cả con người côi Ba năm trước, cô giống như một tờ giấy trắng, không cần biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt cô sẽ hiện ra tất cả, chỉ cần nhìn vẻ mặt là có thể đoán được suy nghĩ của cô.

Nhưng bây giờ, cô đã trở thành một người hoàn toàn không thể đoán trước được. Tiêu Dục không thích cảm giác này.

“Lâm Quán Quán, chúng ta đang ngồi một chỗ, đừng ép tôi phải động thủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.