Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 597



Chương 597:

 

Lâm Quán Quán cười càng thêm thoải mái, cô nhún vai, “Nếu như là tôi vì tiền, tôi chắc chắn sẽ đi đường dài câu cá lớn! Cho dù lùi lại một vạn bước mà nói, thì tình cảm của tôi với Tiêu Lăng Dạ cũng không đủ sâu, cuối cùng chúng tôi không thể bước vào hôn nhân. Nhưng Duệ Duệ là con trai của anh ấy là đều không thể giả được. Luật pháp quốc gia chúng ta quy định rằng trẻ sinh ra ngoài hôn nhân cũng được hưởng quyền kết hôn và sinh con, cho nên… chỉ cần Tiêu Lăng Dạ chưa lập di chúc, thì Duệ Duệ có thể được phân chia tài sản.”

 

Lâm Quán Quán càng nói, sắc mặt Khương Ninh càng căng thẳng.

 

Lâm Quán Quán buông tay.

 

“Bà nói xem, dưới tình huống này, tôi có thể vì một trăm triệu tệ của bà, mà vỗ mông rời đi sao?”

 

Khương Ninh nổi giận!

 

Quả nhiên!

 

Quả nhiên Lâm Quán Quán này chạy tới nhà bọn họ vì tiền.

 

Ngón tay bà ta run lên, chỉ vào Lâm Quán Quán, giọng nói kịch liệt run rẩy, “Cô, cô cô…

 

“Aiya, đừng kích động gan hỏa! Tôi chỉ là ví dụ mà thôi!

 

“Lâm Quán Quán cười nói, “Chúng ta lại nói tiếp ví dụ thứ hai đi, giả sử tôi không phải vì tiền, mà là vì tình cảm mà tới, bà lại lấy tiền cho tôi, đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục, hành vi này của bà chỉ có thể khơi dậy tâm lý nghịch đảo của tôi, tôi càng không rời khỏi Tiêu Lăng Dạ!”

 

Trong lòng Khương Ninh đau nhức.

 

Lâm Quán Quán nói nhiều như vậy, có chút khô miệng, cô bưng cà phê uống hai ngụm, chờ cổ họng thoải mái một chút, cô mới chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nói, “Cho nên, tôi nói ngày hôm nay bà đến là dư thừa rồi!”

 

Khương Ninh trong lòng càng thêm đau.

 

Dùng tiền, đuổi cũng không đi!

 

Đe dọa, vô dụng với cô!

 

Mắng cô, thì với mức độ mặt dày như cô, chắc chắn cũng sẽ không đẻ ở trong lòng.

 

Khương Ninh thật sự không còn cách nào khác.

 

“Rốt cuộc cô muốn thế nào!I”

 

Sắc mặt Lâm Quán Quán nghiêm túc, cô híp mắt, lạnh lùng nhìn Khương Ninh, “Tôi nễ mặt bà là bà nội Tâm Can, yêu thương Tâm Can nhiều năm như vậy, chuyện bà bắt cóc Duệ Duệ tôi không so đo với bà! Nhưng cũng chỉ ngang vậy mà thôi! Bà ghét tôi, tôi ghét bà, nếu đã ghét nhau như vậy, vậy sau này chúng ta vẫn nên đừng gặp nhau thì hơn!”

 

“Chỉ cần cô đem quyền nuôi dưỡng của Duệ Duệ giao cho tôi, không dây dưa với Lăng Dạ nữa, tôi chắc chắn không đến tìm cô!”

 

Thái độ Lâm Quán Quán cường ngạnh, “Không đời nào!”

 

“Lâm Quán Quán!” Khương Ninh giận dữ, “Rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho con trai tôi?”

 

“Tôi sẽ không chia tay với anh áy!”

 

Khương Ninh trừng mắt nhìn Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán cũng không cam lòng yếu thế nhìn bà áy.

 

Ánh mắt va chạm vào nhau.

 

Khương Ninh trừng mắt trừng mắt, khí tràng trên người lại đột nhiên yếu đi, vành mắt bà ấy đột nhiên đỏ lên, sau đó… ở trong tầm mắt ngây thơ của Lâm Quán Quán, bà ấy che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở.

 

Khốn kiếp!

 

Đây là trò gì vậy!

 

Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật.

 

Quán cà phê mặc dù ít người, nhưng cũng không phải là một người cũng không có.

 

Động tĩnh bên này vẫn thu hút một số người, may mắn bên này nằm gần góc, những người khác mặc dù tò mò, nhưng cũng không đi tới xem.

 

Nhưng không có người khác, chỉ có Giản Ninh.

 

Giản Ninh liên tục nhìn vài lần.

 

Điều này.

 

Giống như cô đang ức hiếp Khương Ninh vậy.

 

Lâm Quán Quán nghĩ thế nào cũng không ngờ tới năng lực chịu đựng tâm lý của Khương Ninh yếu như vậy, nhìn khí thế của bà ấy yếu đi, trong lòng cô lại có chút mềm nhũn, “Khu… bà đang chơi cái quái gì vậy?”

 

Khương Ninh tự mình khóc, không nói gì.

 

Lâm Quán Quán xoa xoa huyệt thái dương, cô đẩy cánh tay của Khương Ninh, “Này!”

 

“Đừng đụng vào tôi!”

 

Khương Ninh ghét bỏ đẩy tay cô ra, khóc càng lớn tiếng hơn.

 

Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, “Bà còn khóc thì tôi đi đói”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.