Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 727



Chương 727:

 

Một bên.

 

Duệ Duệ nghe được lời này, động tác xách túi xách dừng một chút, mặt cậu bé không chút thay đổi nhìn lại, không chút lưu tình đả kích cô bé, “Ăn cái gì cũng đều được.”

 

“Tại sao?” Tâm Can không cam lòng truy vấn.

 

“Em ngu ngốc, do trời sinh!”

 

Tâm Can nhát thời ám ức ôm lấy Lâm Quán Quán, “Hu hu hu, mami mẹ xem, bình thường anh trai ức hiếp con như vậy đấy.”

 

Lâm Quán Quán nhịn không được.

 

Chưa kịp đợi cô an ủi, cô nhóc lập tức lấy tay chống eo, tức giận trừng mắt nhìn Duệ Duệ, “Anh trai thối! Anh ức hiếp Tâm Can, vậy Tâm Can cũng sẽ không bảo vệ bí mật của anh trai nữa.”

 

“Bí mật sao?”

 

Lâm Quán Quán nhát thời nhìn về phía Tâm Can.

 

“Mami, Tâm Can nói cho mẹ biết, anh trai ở trường mẫu giáo rất được hoan nghênh, rất nhiều chị gái đều tặng cho anh ấy trái cây điểm tâm.”

 

“Tiêu Tâm Gan, câm miệng!”

 

“Không muốn không muốn!” Tâm Can vội vàng trốn sau lưng Lâm Quán Quán, hưng phấn nói, “Mami, anh trai ở trường mẫu giáo có thích chị gái kia.”

 

Cái gì!

 

Lâm Quán Quán theo bản năng nhìn về phía Duệ Duệ.

 

Lại thấy thằng nhóc kia tựa hồ có chút tức giận, con ngươi bốc hỏa, rễ tai cũng có chút ửng hồng, “Tiêu Tâm Gan!

 

Đừng nói nhảm!”

 

“Hừ hừ! Tâm Can không nói nhảm. Rõ ràng anh thích chị gái kia, nếu không, tại sao chị gái khác ở trường mẫu giáo mang điểm tâm và quà đến anh đều không nhận, hết lần này tới lần khác nhận của chị gái kia? Hừ hừ, Tâm Can và anh là song sinh, có tâm linh cảm ứng, anh không lừa được em đâu, anh chính là thích chị gái kia.”

 

Khuôn mặt nhỏ bé của Duệ Duệ đỏ bừng.

 

Lâm Quán Quán nhíu mày.

 

Ây ya yal Thật kỳ lạ.

 

Phải biết rằng, tính tình con trai cô lãnh đạm giống Tiêu Lăng Dạ đều có vẻ liều mạng, nhưng bây giờ, cậu bé lại…

 

đỏ mặt.

 

Lâm Quán Quán trêu chọc nhìn Duệ Duệ.

 

“Mẹ, mẹ đừng nghe Tâm Can nói nhảm. Con không vứt bỏ những thứ của cô gái đó bởi vì… cậu ấy quá phiền phức, nếu ném đi, cậu ấy sẽ khóc lóc, nước mắt ở khắp mọi noi, chán ghét chết.”

 

“Vậy sao?”

 

“Vâng!”

 

Lâm Quán Quán mím môi nở nụ cười.

 

Con trai cô cô biết rõ.

 

Người khác khóc muốn chết muốn sống, nó chưa bao giờ để ý.

 

Chậc chậc chậc.

 

Càng miêu tả càng tối.

 

Lâm Quán Quán ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với Duệ Duệ, cậu bé do dự một chút, vẫn là bước nhỏ đi tới, “Mẹ…”

 

“Khụ! Duệ Duệ, tuổi của con có bạn để thích là chuyện rất bình thường, con không cần thẹn thùng.”

 

“Đúng rồi, sắp đến sinh nhật bốn tuổi của con và Tâm Can. Như vậy đi, đến lúc đó mẹ sẽ tổ chức cho con một bữa tiệc nhỏ, con mời các bạn học quen thuộc về nhà chơi, được không?”

 

Tâm Can tiến lại, “Mami, anh trai nói bạn bè mẫu giáo đều đặc biệt ngây thơ, bình thường căn bản cũng không thích chơi đùa với bọn họ, anh ấy chỉ có chị gái kia là bạn thôi.”

 

Duệ Duệ nghiên răng, “Tiêu Tâm Gan, em lại nói lung tung, sau này cô gái giao bài tập về nhà, em tự mình làm đi!”

 

Tâm gan lập tức hoảng sợ che miệng, câm miệng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.