Chương 848:
Nhưng…
Cách anh mời người ta về nhà nấu cơm thật sự không thể chịu được.
Dọc đường đi anh không ngừng tạo tâm lý sợ hãi cho cô, hại cô bây giờ lúc nào cũng trông gà hoá cuốc.
“Long Ngự Thiên, anh muốn ăn cái gì?”
“Sủi cảo!”
“Sủi cảo?” Lâm Quán Quán trợn to hai mắt: “Anh chắc chứ?”
“ỨP Phil Cái này cũng quá dễ rồi.
Cô còn tưởng rằng ít nhát Long Ngự Thiên cũng muốn cô làm các món Mãn Hán mới chịu.
Lâm Quán Quán kinh ngạc nhìn anh một cái: “Anh chắc chắn chỉ cần sủi cảo?”
“Ừ!
Thật tốt quái Lâm Quán Quán vui mừng khôn xiết: “Tôi sẽ chuẩn bị liền!”
Trong phòng bếp có một cái tủ lạnh với hai cánh cửa rất lớn, Lâm Quán Quán mở ra thấy bên trong có đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, cô lấy ra một miếng thịt nạc và một ít hành lá, rau hẹ, rồi chuẩn bị băm nhỏ.
“Bột mì ở tủ trên.”
“OKI” Lâm Quán Quán xua xua tay: “Anh đi ra ngoài đi, chờ xíu ăn là được.”
Những món khác thì không nói, sủi cảo Lâm Quán Quán làm là ngon tuyệt!
Lúc trước khi ở nước M, những lúc nhớ mẹ và chị gái, cô sẽ mua ít thịt về nhà làm sủi cảo, để Duệ Duệ biết được món ăn quê nhà, cô chờ Duệ Duệ lớn hơn một chút, lúc nào có thời gian rảnh thì làm sủi cảo cho Duệ Duệ.
Duệ Duệ rất thích ăn.
Nhưng mà nói đến người thích ăn sủi cảo, trong tất cả người mà cô quen biết, phải kể đến người số một là Long Ngự Thiên!
Trước đây anh và cô quen nhau, có lần Long Ngự Thiên biết cô biết sẽ làm sủi cảo liền cố ý để cô làm sủi cảo ăn, sau khi ăn qua thử một lần, chỉ cần mỗi lần cô nấu cơm, anh nhất định đều muốn ăn sủi cảo cô làm.
Anh thích nhất là sủi cảo thịt với rau hẹ.
Trước đây mỗi lần cô làm, một mình anh có thể ăn hết hai đĩa, càng thần kỳ chính là, một ngày anh có thể ăn sủi cảo 3 bữa, liên tục ăn trong máy ngày mà vẫn không bị ngấy.
Nội tâm Lâm Quán Quán ngậm ngùi.
Không ngờ, thật sự không ngờ.
Bọn họ chia tay đã 3 năm, Long Ngự Thiên vẫn luôn yêu thích sủi cảo sâu sắc như vậy!
Tám tắc!
Thật là tình yêu cháp nhất mà.
Lâm Quán Quán đeo tạp dè, cắt thịt thành từng lát, sau đó xé nhỏ, rồi bắt đầu băm nhỏ thành nhân.
Động tác của cô rất nhanh.
Long Ngự Thiên đã hứa với cô, chỉ cần cô đón gió tẩy trần cho anh thì anh sẽ cho cô về nhà.
Cho nên… Cô muốn tốc độ phải thật nhanh mới được.
Băm nhân!
Nhào bột mì!
Nhậặt rau!
Rửa raul Cắt rau hẹ!
Bỏ nhân bánh!
Chờ thịt bánh làm xong rồi, nước mì dậy mùi, Lâm Quán Quán liền bắt tay vào làm mì.
Tuy rằng làm sủi cảo không có phức tạp như làm món Mãn Hán nhưng cũng rất là phiền phức, cô đã tận lực không lãng phí thời gian, nhưng cho dù như vậy, sau khi bánh được gói lại và cho hết vào nồi thì cũng đã 2 giờ sáng.
Lâm Quán Quán toàn tâm toàn lực làm món ăn.
Hoàn toàn không chú ý đến Long Ngự Thiên chưa rời đi phòng bếp, anh nhìn Lâm Quán Quán bận rộn đến mức không ngắng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy.