Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 944



Chương 944:

 

Đây là uống bao nhiêu rồi.

 

“Tiêu Lăng Dạ, anh tỉnh đi!” Cô dùng sức xô đẩy bờ vai của anh: “Đi tắm rửa một cái ròi ngủ tiếp!

 

Tiêu Lăng Dạ bực bội giật giật, lẩm bẩm một tiếng không biết đang nói cái gì, sau đó lại không động tĩnh.

 

Lâm Quán Quán nghiến răng.

 

Cô trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ trên giường, nhìn anh còn mặc áo lông cùng quần tây, cô cau mày.

 

Không phải là về nhà chính sao!

 

Sao lại uống thành như vậy, chẳng lẽ rửa một cái ròi ngủ tiếp!

 

Tiêu Lăng Dạ bực bội giật giật, lẩm bẩm một tiếng không biết đang nói cái gì, sau đó lại không động tĩnh.

 

Lâm Quán Quán nghiến răng.

 

Cô trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ trên giường, nhìn anh còn mặc áo lông cùng quần tây, cô cau mày.

 

Không phải là về nhà chính sao!

 

Sao lại uống thành như vậy, chẳng lẽ anh về nhà chính xong lại chạy tới chỗ khác uống rượu? Phi!

 

Lâm Quán Quán theo bản năng cúi người, ngửi ngửi ở sau cổ anh, ngửi nửa ngày, không ngửi được mùi nước hoa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô chọc chọc vai anh, hừ nhẹ một tiếng: “Có cho anh cũng không dám! Nếu dám cùng người phụ nữ khác chạy ra ngoài uống rượu lêu lổng, lão nương nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống anh!”

 

Lâm Quán Quán ngồi trong chốc lát.

 

Xem Tiêu Lăng Dạ không hề có ý tỉnh rượu, cô ngồi không yên.

 

Cũng không thể để anh ấy cứ nằm như vậy ngủ được.

 

Trên người anh còn mặc áo len châm dệt thật dày, ở dưới thì mặc quần tây, mặc vậy ngủ một đêm sẽ rất khó chịu nha.

 

Lâm Quán Quán xôc chăn xuông giường.

 

Cô mang dép lê, dùng hết toàn lực đẩy Tiêu Lãng Dạ trở mình.

 

“Thật là nặng!”

 

Không nghĩ tới, ngày thường nhìn Tiêu Lăng Dạ mảnh khảnh, lại là nặng như vậy! Lâm Quán Quán dùng sức chín trâu hai hổ mới giúp anh xoay người thành công, chờ xoay người xong cô đã mệt thờ hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

 

Cô lau mồ hôi, cởi dép lê quỳ gối ở mép giường, cởi áo lông cho anh.

 

Tiêu Lăng Dạ áo len màu xám chui đầu, kiểu chui đầu này muốn cởi ra sẽ gặp không ít khó khăn đây, Lâm Quán Quán giúp anh kéo hai tay áo xuống, dùng sức muốn kéo anh ngồi dậy nhưng cô rất nhanh liền phát hiện, Tiêu Lăng Dạ uống say nặng giống như một tảng đá khổng lồ vậy, cô căn bản không nhấc nổi anh.

 

Lâm Quán Quán thở phì phò, sau vài lần thất bại, cô cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

 

Hô! Mệt chết!

 

Cô không cởi được áo len, Lâm Quán Quán nghĩ thầm, dù sao áo len cũng rộng thùng thình, mặc ngủ một đêm hẳn là cũng sẽ không quá khó chịu.

 

Quần thì không được.

 

Quần tây mặc ở trên người còn khó chịu chứ nói gì là nằm ngủ.

 

Cuối cùng Lâm Quán Quán quyết định giúp anh cởi quần.

 

Cô “đặng đặng đặng” từ trên giường nhảy xuống, xốc vạt áo len lên lộ ra dây lưng bên hông, cái nút của dây thắt lưng rất dễ mở.

 

Dây lưng thành công được mở ra!

 

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, thời điểm nhìn đến cúc quần cùng khóa kéo, cô hung hăng nuốt nước miếng một cái.

 

“Tiêu Lăng Dạ, cũng không phải là em muốn chiếm tiện nghi của anh nha, em đều là vì để anh ngủ thoải mái một chút anh còn phải cảm ơn em đấy!”

 

Thuyết phục chính mình xong, cô đỏ mặt, vươn đôi tay.

 

Cô chưa từng trải chuyện thay đồ cho một người đàn ông thế này.

 

Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, đôi tay run rẩy dừng ở cúc quần, lúc cô đang muốn mở ra thì một đôi bàn tay to đột nhiên đè lại tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.