Chương 947:
Cô vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên siết chặt, rồi … Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Lăng Dạ ném cả người qua vai một cái… hung hăng ném cô xuống giường.
“A!”
Mặc dù bên dưới có chăn nệm, Lâm Quán Quán vẫn bị ngã đến choáng váng!
Eo của cô!
A a a!
Đau quá!
Mẹ nó!
Ai tới nói cho cô biết tại sao động tác của Tiêu Lăng Dạ lại nhanh như vậy, rõ rằng cô đã gồng cả người lên, phòng bị những động thủ của anh, kết quả vẫn là không qua được anh.
Người đàn ông này di chuyển nhanh như chớp, cô hoàn toàn không phải là đối thủ.
Lâm Quán Quán đỡ eo, đang chuẩn bị ngồi dậy, thân thể còn chưa kịp nhúc nhích thì lông tơ sau cổ lập tức dựng đứng, theo bản năng cô lăn vòng vòng, muốn lăn từ trên giường lăn xuống, thoát khỏi cái chỗ nguy hiểm này.
Kết quả… Ý nghĩ chỉ vừa lóe lên, cô còn chưa kịp động tay động chân thì tay chân cô đã bị bắt chéo sau lưng, phần lưng bị đầu gối hung hăng đè lên… Chỉ trong một giây đồng hò ngắn ngủi, cô đã bị Tiêu Lăng Dạ khuất phục.
Lâm Quán Quán đau đến nỗi nhăn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị giấu ở trong chăn, cô cố gắng xoay cổ để lộ ra mặt của mình, lại cảm thấy hai tay Tiêu Lăng Dạ đang siết chặt cánh tay của mình, cả hai cánh tay đều bị gãy rồi!
Đột nhiên Lâm Quán Quán không dám nói giỡn!
Mẹ nó!
Sức tay của Tiêu Lăng Dạ không chút thương xót, không nghi ngờ gì nữa, nếu cô còn dám làm gì, Tiêu Lăng Dạ nhất định sẽ bẻ gãy hai tay của cô.
Phi!
Trong các tiểu thuyết ngôn tình của người ta, khi nam chính uống say, dù không quen biết cũng sẽ nhận người lạ là nữ chính, còn anh đây ngược lại! Không những không nhận ra cô mà còn cho rằng cô là hồ ly tinh muốn dụ dỗ anh!
Còn nữa, tiểu thuyết ngôn tình của người ta là khi nam chính uống say, hoặc là đi ngủ, hoặc là liền mượn rượu để làm gấp ba hiệp trên giường với nữ chính. Vậy mà tới phiên cô thì hướng đi của cốt truyện liền thay đổi.
Mẹ nó!
Tay cô sắp gãy rồi a a a!
Cảm giác được tay Tiêu Lăng Dạ càng này siết chặt, Lâm Quán Quán đau đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô không rảnh nói tào lao, quay đầu nổi giận: “Tiêu Lăng Dạ, con mẹ nó anh còn chưa chịu buông tay, đừng mơ đến ngày 30 tháng 4 đi đăng ký kết hôn nữa!”
Câu này thực sự hữu dụng!
Sau khi mắng xong, lực vặn cánh tay của Tiêu Lăng Dạ thật sự buông lỏng rất nhiều.
Chính là bây giờ!
Lâm Quán Quán một chân đá qua, một chân đá thẳng vào ngực Tiêu Lăng Dạ, anh lảo đảo lui về phía sau một bước, lợi dụng một cước này, Lâm Quán Quán lăn ngay tại chỗ, vội vàng nhảy từ trên giường xuống dưới.
Mẹ nó!
Cánh tay cô đau quá!
Cô chưa từng chịu thua ở trong tay người khác, nếu như thua trong tay Tiêu Lăng Dạ, cô thật sự sẽ tức muốn hộc máu.
Lâm Quán Quán vừa xoay hai chánh tay, vừa phòng thủ nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ.
Cô không thể đối xử với tên ma men trước mắt này như đối với Tiêu Lăng Dạ thường ngày.
Mẹ nó!
Quá tàn nhẫn!
Trên giường.
Tiêu Lảng Dạ sau khi bị đá, sửng sốt một hồi, giống như bị đau do bị đá, anh xoa xoa ngực, sau đó … giương mắt lên, nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán bằng một đôi mắt sâu thẳm, sau đó …anh nheo mắt lại, chậm rãi… từ trên gường đi xuống.
Anh bước từng bước vô cùng thong thả, mỗi bước đều giống như đang đạp lên trái tim của Lâm Quán Quán, làm cho cả người cô đều cảm thấy bất an.