Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 247: Ba thích mẹ, tinh tinh cũng thích mẹ



Nhắm đôi mắt lại, hơi thở cân bằng, cô hơi nặng nề mà ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn từ góc này, chỉ thấy đường xương hàm hoàn hảo của anh.

Thôi vậy, anh còn chẳng quan tâm đến cơ thể mình, cô quan tâm nhiều thế làm gì, Cố Nhã Thiển thấy không thoát được, lại bị người ta chế ngự, đành kiên quyết nhắm mắt luôn, nhưng tiếng tim đập của người đàn ông bên cạnh khiến cô không thể nào bình tĩnh được.

Vài phút trôi qua.

Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng đẩy tay của người đàn ông ra, nhưng lại nghe anh khàn giọng nói: “Nhã Thiển.”

“Ừ.”

Cô cắn răng: “Tô Ngọc Kỳ, anh nói là chỉ ôm một chút thôi, nhưng anh đã ôm rất lâu rồi.” Cô nhìn ra ngoài cửa, sắc trời ngoài cửa đang dần nhạt đi.

Tô Ngọc Kỳ mở mắt, như vừa trở về hai năm trước, sáng sớm nào anh cũng ôm người phụ nữ này ngủ, lúc tỉnh dậy nhìn thấy cô, cô nằm trong lòng anh ngủ rất say.

“Đúng, anh nói là chỉ ôm em chút thôi, nhưng anh không kiềm chế được, phải làm sao đây?” Ánh mắt anh như lửa đốt, anh nhìn vào đáy mắt như đang run rẩy của cô, giây lát sau, anh nói: “Cố Nhã Thiển, lát nữa mời em ở lại dùng bữa... coi như trả ơn anh đã cứu em?”

“Đây là loại trả ơn gì vậy?” Cố Nhã Thiển tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, tuy vừa rồi cô nói anh đáng đời vì tự anh làm cô bực mình, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn anh, nếu không có anh, chắc giờ cô đang nằm trong bệnh viện rồi.

Chiếc xe máy đó xông tới như điên, rõ ràng là...

Cố tình nhằm vào...

Nhằm vào cô.

Lúc Cố Nhã Thiển ra khỏi phòng mới nhìn thấy vị bác sĩ riêng và trợ lý của Tô Ngọc Kỳ - Hoàng Hưng, đang đứng ở cửa, chắc đang ở bên ngoài đợi, Hoàng Hưng nhìn thấy cô: “Cô Cố.”

Cố Nhã Thiển gật đầu, không rời đi, cửa phòng ngủ vẫn hé mở, nên cô nhìn thấy rõ ràng bên trong, người đàn ông cởi áo sơ mi, lộ ra cánh tay bên phải, trên tay là vết thương đầm đìa máu.

Cô chau mày.

Dù chỉ đứng từ ngoài cửa nhìn vào, cũng cảm nhận được vết thương khá sâu, đến ga giường xám bên dưới cũng bị nhuộm đỏ không ít.

Cố Nhã Thiển thật sự không thể tưởng tượng được, vết thương trên tay người đàn ông này lại vô duyên vô cơ liên quan đến...

Mùi vị mờ ám dường như đang lan tỏa trong không khí.

Cố Nhã Thiển xuống tầng.

Chỉ nghe tiếng người hầu trong biệt viện vui vẻ nói: “Cô chủ, cô về rồi à, ông chủ đang ở trên tầng đó.”

Một cô bé mặc chiếc áo sơ mi màu trắng chỉnh tề cùng váy caro xuất hiện trước mắt cô, trông như mới bảy, tám tuổi, mái tóc mượt mà, trắng trẻo đáng yêu, cô bé hơi mím môi. Đây chắc là con gái của Tô Ngọc Kỳ.

Người giúp việc đi tới, đón lấy cặp sách trong tay Cố Tinh Tinh, cô bé lại giữ khư khư cái cặp không chịu buông, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang từ trên tầng bước xuống, vành mắt đỏ lên.

Dì Hạ nhìn Cố Nhã Thiển, tưởng Cố Tinh Tinh quá nhạy cảm, không thích trong nhà có phụ nữ lạ, lập tức dỗ vài câu, lại sợ Cố Nhã Thiển không vui, dù gì cũng là người ông chủ đưa về.

Cố Nhã Thiển đi xuống lầu, đến trước mặt cô bé. Cô nửa ngồi nửa quỳ, đối mặt với Cố Tinh Tinh: “Xin chào, cô là Cố Nhã Thiển, là...bạn của ba cháu.”

Cô đưa tay định vuốt tóc cô bé, nhưng tay vừa đưa lên, lại cảm thấy hành động này của mình có hơi đường đột, rõ ràng là lần đầu tiên gặp nó, mà sao trong lòng lại có cảm giác...

Một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen, luẩn quẩn trong tim cô.

“Cô không phải là bạn của ba.” Cố Tinh Tinh đưa tay lau khóe mắt, cô bé bắt lấy cánh tay của Cố Nhã Thiển, cố gắng dùng tất cả từ ngữ mà cô bé biết để nhấn mạnh: “Cô không phải là bạn của ba, mà là mẹ của con.”

“À...không phải đâu.” Cố Nhã Thiển sợ đứa bé hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích.

Nhưng Cố Tinh Tinh vẫn nắm lấy tay cô vội vã nói: “Mẹ là mẹ của con, ba thích mẹ, Tinh Tinh cũng thích mẹ.”

Dì Hạ: “...”

Còn tưởng là cô chủ không thích có phụ nữ lạ trong nhà chứ, ai ngờ...

Tin này lớn quá, cô gái này là bà chủ ư?

Nhưng lúc ông chủ đến đâu có nói vậy.

Chẳng lẽ cô chủ nhận nhầm rồi à?

Cố Nhã Thiển cũng ngẩn cả ra, vài giây sau, cô mới dịu dàng mỉm cười: “Con là Tinh Tinh à.”

Cố Tinh Tinh thất vọng rũ mắt xuống, thoáng thấy giọt lệ trong suốt nơi khóe mắt, thì ra mẹ không nhớ cô bé là ai thật, mẹ quên Tinh Tinh mất rồi...

Cố Nhã Thiển nhấc tay, lau đi nước mắt của bé, nhẹ nhàng nói: “Tinh Tinh.” Cũng không biết tại sao, cô thấy Tinh Tinh khóc, mà trong lòng cũng chua xót, cô cúi người bế cô bé lên: “Sao Tinh Tinh lại khóc...Tinh Tinh không thích cô à?”

Cố Tinh Tinh đã 7 tuổi rồi, Cố Nhã Thiển bế lên cũng mất sức, cô nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.

Cố Tinh Tinh ôm cô, sợ cô đi mất mà ôm chặt lấy cổ cô, giọng nói khàn đi vì nức nở: “Không phải là cô, mà là mẹ, Tinh Tinh thích...thích mẹ lắm.”

Cố Nhã Thiển nhăn mày, hơi khựng lại khi nghe chữ “Mẹ.”

“Tinh Tinh...” Cô đưa tay xoa đầu cô bé, muốn giải thích gì đó, chắc là do cô bé nhận nhầm rồi, bỗng Cố Tinh Tinh khóc càng to hơn, ôm cô chặt hơn.

Cố Nhã Thiển đành chiều cô bé, mẹ vỗ lưng, nghe tiếng nức nở của cô bé, trong lòng rất buồn.

“Cố Tinh Tinh...” Có tiếng người đàn ông vang lên từ trên tầng.

Cố Tinh Tinh từ bên vai Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn, khóe mắt đỏ hồng, nhìn người đàn ông đang đi từ trên tầng xuống: “Ba.”

Cố Nhã Thiển xoa tóc cô bé, nâng mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ, anh thay một bộ vest nhạt màu, bước nhanh tới, theo sau là bác sĩ và trợ lý riêng, vị bác sĩ dặn dò vài câu, rồi được Hoàng Hưng tiễn về.

Cố Nhã Thiển đứng dậy, cô bé nắm tay cô trốn sau lưng cô, Cố Nhã Thiển thấy cô bé có hơi sợ Tô Ngọc Kỳ, cô nhìn anh nói: “Anh dữ cái gì?”

Tô Ngọc Kỳ: “...” Anh có hung dữ gì đâu?

Nhưng nhìn cô bảo vệ Cố Tinh Tinh, anh lại nở nụ cười: “Được, em nói gì cũng đúng.”

Cố Tinh Tinh kiễng chân, Cố Nhã Thiển thấy vậy liền cúi người, nói thầm vào tai cô bé một câu, rồi đôi mắt cong lên ý cười.

Tô Ngọc Kỳ ngồi trên sofa, trong phòng khách ánh đèn sáng trưng, người đàn ông dịu dàng nhìn Cố Nhã Thiển, anh rất thích...

Rất yêu khoảnh khắc ấm áp này.

“Cố Tinh Tinh, sao con về muộn vậy?”

Cô bé đan ngón tay vào nhau: “Con bảo chú tài xế đưa con đến quan trà sữa gần trường, con muốn uống trà sữa, chú tài xế phải xếp hàng rất lâu.”

Dì Hạ bước tới: “Ông chủ, cô chủ, cô Cố, đến giờ ăn cơm rồi ạ.”

*

Trong phòng ăn, Cố Nhã Thiển nhận ra đồ ăn toàn là những món cô thích, có sườn xào chua ngọt, thịt lợn sốt chua ngọt, đủ loại món ngọt, cô ăn thử vài miếng, cong mắt cười: “Dì Hạ, dì nấu ăn ngon quá.”

“Cô Cố thích là được.” Dì Hạ cười, bảo Cố Nhã Thiển ăn cho nhiều, cô Cố này là người con gái đầu tiên ông chủ dẫn về nhà, lại được cô chủ yêu quý.

“Trong bếp vẫn còn canh gà hầm, để tôi vào bưng ra.”

Tô Ngọc Kỳ vì tay phải bị thương, lúc ăn cơm dùng đũa không tiện lắm, Cố Nhã Thiển ngồi bên phải anh, nên rất dễ nhận ra, cô bảo dì Hạ lấy một chiếc thìa tới.

Cô muốn xem xem Tô Ngọc Kỳ cầm đũa ăn cơm trông như thế nào, vị chủ nhà nhà họ Tô này được người ta đồn là lạnh lùng cương quyết, mà lại ăn cơm bằng thìa thì hơi...nghĩ thôi Cố Nhã Thiển đã thấy buồn cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.