Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 261: Mami và ba muốn hôn hôn



"Ba, sao mẹ vẫn chưa đến ạ." Bé gái nâng khuôn mặt trắng nõn lên, ôm lấy một bên cánh tay của người đàn ông.

Cố Dạ Lê cũng cau mày.

Thỉnh thoảng là dì trong nhà đến đón cậu bé tan học, nhiều hơn là cậu nhỏ, sáng nay đã nói rõ với mẹ rồi, nhưng đến bây giờ mẹ vẫn chưa đến.

Tô Ngọc Kỳ lấy điện thoại ra, đầu ngón tay trượt trượt, thuần thục gọi đến một số điện thoại, đầu tiên đầu bên kia vang lên vài tiếng, nhưng vẫn không ai nhận.

Tiếp theo sau đó, lần thứ hai gọi qua.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng...."

Người đàn ông cau mày, nhìn màn hình điện thoại, tắt máy, sao lại trùng hợp thế được.

"Ba, mẹ không nghe điện thoại sao ạ?"

Tô Ngọc Kỳ khẽ rũ mắt, sau đó lái xe đến cao ốc CK.

Nửa giờ sau, người đàn ông để Tinh Tinh và Dạ Lê ở trên xe, mình thì xuống xe, bước lớn đi vào cao ốc CK, bây giờ là sáu giờ, quầy lễ tân đã sớm tan tầm rồi, trong công ty trống rỗng, chỉ còn bảo vệ và mấy nhân viên tăng ca còn ở lại thôi.

Một bảo vệ đi đến hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai ạ?

"Tổng giám Cố của các người có ở đây không?"

Bảo vệ nghĩ tới nghĩ lui, thấy đối phương ăn mặc không tầm thường, cho nên rất cẩn thận, lấy điện thoại ra muốn hỏi thử.

Trong thang máy phía sau có một cô gái còn trẻ tuổi đi ra, bảo vệ nhìn thấy cô ấy thì lập tức gọi đến: "Tiểu Lộ, Tổng Giám đốc của các cô đâu, ngài đây muốn tìm Tổng giám Cố."

Lộ Hà vốn đã tan tầm từ lâu, nhưng vì quên lấy một phần tài liệu nên lại chạy từ nhà đến đây, bây giờ vừa mới lấy được tài liệu chuẩn bị rời khỏi.

"Tống giám Cố?" Lộ Hà nhìn thấy người đàn ông tuấn tú bức người trước mặt, mở to hai mắt nhìn, trước đây đã từng gặp một lần, người đàn ông này theo đuổi Tổng giám Cố, tặng hoa hồng cho Tổng giám Cố rất lâu, lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua từ xa, bây giờ đứng nhìn với khoảng cách gần, Lộ Hà càng cảm thấy người đàn ông này anh tuấn không tầm thường, kiêu ngạo nổi bật, cực kỳ xứng với Tổng giám Cố!!

Lộ Hà nói: "Tổng giám Cố đã tan tầm rồi, năm giờ đã rời khỏi công ty."

Tan tầm rồi?

Đã sớm rời khỏi công ty?

Tô Ngọc Kỳ lấy điện thoại ra, nhìn nhìn giờ, bây giờ đã là 6 giờ 10 phút rồi, hơn một tiếng, Cố Nhã Thiển đi đâu rồi?

Anh nhàn nhạt nói một tiếng ‘cảm ơn’, sau đó bước chân dài, xoay người rời đi.

Lộ Hà ôm tài liệu đứng im tại chỗ, dường như không thể ngờ người đàn ông cao quý tuấn tú như vậy lại sẽ nói ‘cảm ơn’ với mình, đỏ mặt ngơ ngác vài giây, bóng dáng lạnh lùng không tầm thường kia đã rời khỏi rồi.

Vị tiên sinh này là đến tìm Tổng giám Cố.

Lộ Hà lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cố Nhã Thiển một cuộc điện thoại, nói với Tổng giám Cố một chút, nhưng đầu bên kia lại nói đã tắt máy rồi?

Không thể nào, lúc tan tầm, khi cô đến phòng làm việc của Tổng giám Cố đưa cà phê, nhìn thấy điện thoại của Tổng giám Cố để trên bàn làm việc, còn đang sạc pin.

Sao có thể tắt máy được chứ?

Bên trong một kho hàng bỏ hoang tại bờ biển của thành phố Vân Châu.

"Chị, làm sao đây, khi nãy có người điện thoại đến đây, chúng ta mau thả người phụ nữ này đi đi."

Rõ ràng chàng trai trẻ tuổi này đang sợ hãi.

"Em nhìn cái dáng vẻ sợ hãi của mình đi, thả cô ta? Người phụ nữ này hại chị thê thảm như vậy, anh rể của em còn ở trong tù đều là vì cô ta, nếu chị không dạy dỗ cô ta cho tốt, sao có thể buông tha cho cô ta dễ dàng được."

Người phụ nữ nói chuyện, dáng vẻ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, giờ phút này trên mặt đều là dữ tợn, rõ ràng chính là Ôn Lâm.

"Nhưng mà..." Ôn Hoa nhìn người phụ nữ hôn mê nằm trên mặt đất, khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn, bây giờ đã bị sợi tóc ngổn ngang che mất, yếu ớt nằm trên mặt đất.

Người phụ nữ này mặc tây trang nữ sĩ sa hoa, liếc mắt một cái đã nhìn ra giá trị xa xỉ, cho nên, Ôn Hoa muốn khuyên chị của mình.

Bọn họ đều chỉ là người bình thường, chị cũng khó khăn lắm mới vào được CK, làm việc hơn mười năm, đột nhiên bị đuổi, chắc chắn rất bị đả kích.

Hơn nữa bởi vì chuyện này, anh rể lái xe muốn dạy dỗ vị Tổng giám Cố này một chút, nhưng lại tự làm mình bị thương, bây giờ đang ở trong tù.

"Chị, chị cũng từng nói bạn trai của Tổng giám Cố này rất lợi hại, chắc chắn không lâu nữa sẽ tìm được đến đây, chúng ta đi nhanh đi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, ba năm nữa là anh rể sẽ ra ngoài rồi, chị làm việc ở CK lâu như vậy, muốn lý lịch có lý lịch, từng giành được không ít giải thưởng, cho dù đến công ty khác, cũng sẽ phát triển không tệ như thường.”

"Phát triển không tệ?" Ôn Lâm cười châm biếm: "Chị chính là vì người phụ nữ này mà bị vấy bẩn trong toàn bộ giới thời trang, đi công ty nào cũng sẽ có người châm chọc chị!"

Ôn Lâm nhìn người phụ nữ hôn mê nằm trên mặt đất, từ từ siết chặt ngón tay, dựa vào cái gì mà người phụ nữ này vừa đến đã đè trên đầu cô, dựa vào cái gì mà cô thiết kế tỉ mỉ mọi thứ nhưng cô ta lại là Nancy, nhà thiết kế Nancy thần bí mà cao cao tại thượng kia, khiến cô trực tiếp trở thành một trò cười.

Ôn Hoa sợ cô ta làm ra chuyện đả thương người khác, lập tức chặn phía trước Ôn Lâm khuyên bảo: "Chị, chị đừng kích động, người cũng đã dạy dỗ rồi."

Trong mắt Ôn Lâm từ từ xuất hiện âm mưu: "Người phụ nữ này hại chị không có công việc, hại anh rể em vào tù, sao có thể cứ bỏ qua như vậy được, không phải người đàn ông kia có tiền hay sao? Chúng ta thừa cơ kiếm chác, sau đó rời khỏi thành phố Vân Châu!"

Tuy Ôn Hoa cũng mong muốn có được một chút của cải, nhưng là cái dạng này... Anh ta có chút do dự: "Chị, thôi đi, cứ ném người phụ nữ này ở đây đi, dù sao camera trong công ty cũng không có quay được chúng ta. E rằng nơi đây chỉ chốc lát sẽ có người tìm thấy thôi.”

Ôn Lâm lại giống như bắt được trọng điểm gì đó: "Đúng, chắc chắn sẽ bị người khác tìm thấy! Nhanh, em dẫn người phụ nữ này, chúng ta rời khỏi đây nhanh một chút."

Xe trên đường cái bay như tên bắn.....

Tô Ngọc Kỳ nhìn tin nhắn được gửi tới trên điện thoại, là Cố Nhã Thiển gửi.

"Cố Nhã Thiển đang ở trong tay tôi, mang theo chín mươi tỷ đến bờ biển, tôi sẽ tự liên lạc với anh, không được báo cảnh sát, chỉ cho một mình anh đến, nếu không, lập tức giết con tin."

Con ngươi của người đàn ông trầm xuống trong nháy mắt, tràn ngập sự hung ác.

Nhất Hào Hoa Đình.

Người đàn ông xoay người sờ sờ đầu Dạ Lê: "Ở nhà chơi với chị một lát, chú đi ra ngoài đón mẹ cháu."

"Vậy khi nào chú về." Tuy Cố Dạ Lê không thích chú xấu xa này, vì chú ấy luôn giành mẹ với cậu bé, nhưng mà, không hiểu vì sao vẫn luôn rất ỷ lại anh.

Người đàn ông khẽ cong môi, cũng không muốn vì chuyện này mà khiến hai đứa bé lo lắng: "Chú hả, muốn trôi qua thế giới hai người với mẹ của cháu."

Môi bạc của Tô Ngọc Kỳ khẽ mím, nhớ tới tin nhắn, cũng không biết tình hình bây giờ của Cố Nhã Thiển thế nào, đối phương rốt cuộc là ai, nhưng chỉ có chín mươi tỷ, chứng tỏ có lẽ không phải kẻ thù của nhà họ Cố trong giới kinh doanh.

Nếu như là kẻ thù trong giới kinh doanh bắt cóc, sao tầm mắt lại thấp thế được.

Nhưng cho dù là ai, dám ra tay với người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua....

"Hừ...." Cố Dạ Lê xoay người đi đến phòng khách tìm Cố Tinh Tinh, đúng là chú xấu xa mà, Cố Tinh Tinh đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi: "A, chúng ta chơi với nhau đi, ma mi và ba... muốn... muốn hôn hôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.