Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 268: Nụ hôn chào buổi sáng



Bóng đêm dần dần sâu thẳm.

Sau khi Cố Dạ Lê ngủ say cô mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng trẻ em, trở về phòng ngủ của mình, người làm bưng một ly trà an thần lên.

Cố Nhã Thiển uống mấy ngụm, nửa tựa người vào bên giường, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cô vươn tay che kín trái tim đang đập ‘thình thịch’’ của mình, từ từ thở ra một hơi, nhớ tới một tuần trước người đàn ông kia quỳ một gối xuống cầu hôn cô.

Cho dù đã qua một tuần rồi.

Nhưng mà, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.

Bên trong phòng ngủ sáng ngời, trên ngón tay nhỏ nhắn của người phụ nữ đeo một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ lung linh, nói ra cũng kỳ lạ, hôm trước lúc cô đi đến chủ uyển muốn dùng bữa tối với ông ngoại bà ngoại.

Muốn tháo chiếc nhẫn xuống.

Tránh gây ra những chuyện không cần thiết.

Nếu để ông ngoại bà ngoại nhìn thấy trên ngón áp út của cô có đeo nhẫn kim cương, chắc chắn không tránh được sẽ hỏi một hồi.

Nhưng chiếc nhẫn rõ ràng lớn nhỏ thật vừa vặn, còn có chỗ trống, khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là, chiếc nhẫn kim cương này giống như được gắn trên ngón tay cô vậy, làm cách nào cũng không lấy xuống được.

Quan hệ của hai nhà Cố Tô vốn gay gắt.

Cô sợ ông ngoại bà ngoại tức giận.

Càng sợ, không thể ở bên anh...

Cho nên, Cố Nhã Thiển quyết định, điều tra rõ ràng chuyện của mẹ năm đó, cũng là vì chuyện của mẹ năm đó, mới có thể khiến hai nhà Cố Tô trở mặt.

Cho nên Cố Nhã Thiển quyết định, đi đến thành phố Hải Châu một chuyến.

Đúng lúc gần đây CK có quan hệ hợp tác với công ty truyền thông Thâm Lam ở thành phố Hải Châu, hơn nữa truyền thông Thâm Lam tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang lớn mời cô đi làm giám khảo.

Mấy ngày nay trước khi đi ngủ Cố Nhã Thiển đều sẽ vô ý thức nhìn về phía điện thoại, gần như mỗi buổi tối Tô Ngọc Kỳ đều sẽ gọi điện thoại đến.

Nhưng mà hôm nay mãi đến hơn 11 giờ vẫn không có.

Cố Nhã Thiển biết, bây giờ có lẽ anh sắp xuống máy bay rồi, Tô Ngọc Kỳ tham gia hội nghị giao lưu thương nghiệp mỗi năm một lần với nước S, hôm nay đúng lúc bay đến nước S.

Đột nhiên không có điện thoại gọi đến, Cố Nhã Thiển vẫn có chút không quen, lấy điện thoại ra gõ một tin nhắn gửi qua, hỏi anh đã xuống máy bay chưa?

Cơn buồn ngủ kéo tới, người phụ nữ ôm điện thoại từ từ nhắm hai mắt lại, ngủ mất.

.....

Nước S.

Tô Ngọc Kỳ xuống máy bay, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua liền nhìn thấy tin nhắn người phụ nữ gửi đến, anh khẽ nở nụ cười, muốn gọi điện thoại qua, nhưng nhìn nhìn giờ, hai nước lệch nhau 8 tiếng, có lẽ bên kia đã hơn 12 giờ, chắc cô đang ngủ rồi.

Mà nơi này, còn là buổi sáng.

Không làm phiền cô vậy.

"Ông chủ, khách sạn đã được sắp xếp xong rồi, hai tiếng trước ngài Tống đã đến, bây giờ cũng đang ở trong khách sạn, ngày mai ngài William gửi lời mời cùng đi sân golf, ngày mốt sẽ gặp ngài Tổng thống của nước S."

Tô Ngọc Kỳ thản nhiên nói: "Tôi biết rồi."

Nửa giờ sau đến được khách sạn, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, Tô Ngọc Kỳ đi đến bàn làm việc ngồi xuống, nâng tay xoa xoa mi tâm, sau đó mở laptop ra.

Hoàng Hưng nhận một cuộc điện thoại đi tới, anh ta mặc một bộ tây trang màu đen, cung kính đứng một bên: "Ông chủ, trợ lý của cô Đông Phương gọi điện thoại đến, hẹn ngài cùng ăn bữa tối."

Động tác trong tay Tô Ngọc Kỳ vẫn không dừng lại, trên mặt cũng không có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Cứ nói buổi tối tôi không rảnh."

"Được"

Hoàng Hưng rời đi, sau đó gọi một cuộc điện thoại trả lời.

Suy nghĩ của cô Đông Phương này với ông chủ có thể nói là ý đồ rõ ràng, theo đuổi ông chủ không chút che giấu, nhưng mà, ông chủ vẫn luôn rất lạnh nhạt với cô Đông Phương, chỉ là quan hệ hợp tác mua bán bình thường thôi.

Sau khi Hoàng Hưng từ chối.

Chưa đến nửa tiếng sau.

Điện thoại màu đen đặt trên bàn làm việc vang lên, người đàn ông khẽ nhíu mày, nhìn biểu thị cuộc gọi trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, lấy qua nhận cuộc gọi: “A lô, cô Đông Phương.”

"Kỳ...." Đầu bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng của Đông Phương Vỹ: "Em cũng vừa mới xuống máy bay, đến nước S, trang trại rượu trong nhà có rượu mới ủ, uống không say, hương vị lại rất ngon, ông nội bảo em mang tới, cho anh mang về để ông Tô nếm thử."

Lần này xí nghiệp nổi tiếng của các nước đến nước S chủ yếu là để gặp mặt ngài Tổng thống của nước S, trao đổi chuyện hợp tác quốc tế.

Đương nhiên Đông Phương Vỹ biết anh nói công việc bận rộn gì đó chỉ là lấy cớ mà thôi, nhưng giọng điệu của cô ta vẫn dịu dàng mà không mất lực độ như trước, người phụ nữ có thể quản lý dòng họ Đông Phương khi còn trẻ tuổi, sao có thể là người thường được.

Cô ta tiếp tục nói: "Trước khi ông nội đến đã đặc biệt dặn dò em, bảo anh trở về thay em dẫn ông đi thăm hỏi ông Tô."

Khóe môi người đàn ông mang một nụ cười lạnh lùng: “Nếu như vậy, cảm ơn cô Đông Phương nhé.”

....

"Mẹ, mẹ đi Thành phố Hải Châu, khi nào thì về."

Tĩnh Uyển.

Cố Nhã Thiển ngồi xổm người xuống chỉnh chỉnh lại nơ áo của cậu bé, vươn tay véo khuôn mặt núc ních thịt của cậu: “Mẹ sẽ trở về nhanh thôi, nhiều nhất không quá một tuần, thế nào?”

Nhìn cậu nhóc mặc một bộ đồng phục gọn gàng, thiết kế quần ca rô phối với nơ cài áo, cực kỳ đẹp trai.

Cố Nhã Thiển không nhịn được hôn lên mặt con trai một cái.

"Dạ Lê, một tuần này mẹ không ở đây, con phải ngoan ngoãn nghe lời chú và bác, ở trong trường học thì ở chung với chị nhé."

Vì thuận tiện, khoảng thời gian trước Tô Ngọc Kỳ đã sai người chuyển hai đứa bé đến cùng một lớp rồi.

Bạn nhỏ Cố Dạ Lê gật đầu.

Nhưng đối với chuyện Cố Nhã Thiển muốn rời khỏi mình một tuần, cậu bé vẫn có chút buồn bực, lông mày cau lại: "Mẹ, vì sao mẹ muốn đến thành phố Hải Châu thế."

Dọc theo đường đi, ánh mắt của Cố Nhã Thiển luôn nhìn về phía phong cảnh lướt qua như bay ngoài cửa sổ.

Giọng nói dịu dàng: “Mẹ, muốn đi thăm bà ngoại của con."

Nghe thấy hai chữ ‘bà ngoại’, mắt cậu bé khẽ sáng lên: “Mẹ, con cũng muốn đi thăm bà ngoại.”

"Được, chắc chắn bà ngoại sẽ rất thích Dạ Lê, nhưng mà phải đợi một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi mẹ về rồi, chúng ta lại đi có được không."

"Vâng!"

Xe dừng ở cổng trường học.

Đúng lúc dì Hạ đưa Tinh Tinh đến trường.

Cố Nhã Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai đứa bé quải cặp sách sau lưng sánh vai nhau đi vào trường học, khóe môi nở nụ cười, vừa kiêu ngạo vừa thỏa mãn.

Cô nhớ tới lời nói trước khi Tô Ngọc Kỳ đến nước S.

Cả nhà bốn người ở bên nhau.

Những từ tốt đẹp biết bao.

Cố Nhã Thiển thật sự rất mong chờ, mong chờ có một ngày như vậy.

Đúng ngay lúc này, điện thoại vang lên.

Là Tô Ngọc Kỳ gọi đến.

Nước S và Hoa Quốc lệch nhau 8 tiếng, bây giờ bên Cố Nhã Thiển là tám giờ rưỡi sáng, còn bên Tô Ngọc Kỳ là một giờ sáng, cô nhận điện thoại nói ngay: “Anh tới lúc nào vậy, sao vẫn chưa nghỉ ngơi.”

Giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia mang theo chút cảm giác mệt mỏi, giọng nói lười nhác thảnh thơi: “Ngày hôm qua đã đến rồi, ngủ một lát nên bây giờ không buồn ngủ nữa.

Tài xế lái xe một mạch đến trước cửa cao ốc CK, Cố Nhã Thiển xách túi đi vào, quẹt thẻ đi vào trong thang máy, cô chuẩn bị cúp điện thoại.

Đầu bên kia nói: “Nhã Thiển, hôn chào buổi sáng."

Cố Nhã Thiển đã đi vào trong thang máy rồi, xung quanh đều là đồng nghiệp, da mặt cô lại mỏng, sao có thể thật sự đồng ý được, hai má ửng đỏ nhỏ giọng nói: “Nợ trước được không.”

"Hả? Để anh suy nghĩ một lát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.